Sinh ra trong một gia đình ở vùng quê nghèo, bố mẹ đều là nông dân. Năm 1953, khi 8 tuổi tôi bị đau mắt không có thuốc thang gì mà phải nhờ đến thầy lang đắp thuốc lá bởi vì hồi đó miền Bắc chưa giải phóng hoàn toàn mà tôi lại ở vùng núi hẻo lánh không có điều kiện để xuống thành phố. Dùng thuốc của thầy lang xong, mắt tôi dần sáng trở lại nhưng hậu quả là hai cái mụn thịt ở khóe mắt, tôi hoàn toàn chẳng để ý gì đến chúng.
Lần ấy tôi đến ấp 2, xã Tân Kiên của huyện Bình Chánh, thành phố Hồ Chí Minh để thăm người chú. Tình cờ tôi gặp ông Lê Đức Xuân vốn là người từng tải gạo thuộc Đoàn 81, Tổng cục Hậu cần, phục vụ các đơn vị chiến đấu tại chiến trường Đông Nam bộ. Những năm tháng chống Mỹ ác liệt, người lính của Đoàn 81 từng ăn độn ngủ rừng, uống nước Sông Bé, cái chết rình rập ngày đêm. Nay trở về cuộc sống đời thường, dù thời gian có xa bao chăng nữa, thì kỷ niệm về đời lính, về chiến trường, đồng đội, đồng chí trong ông không bao giờ phai.
Nhà thơ Xuân Trường có một cuộc đời từng trải không ít biến động. Nghèo khổ, đạn bom, lưu lạc, hẹn hò, ly biệt, sum vầy… đều giống như những thước phim âm bản mỗi ngày vẫn hiện về trong giấc mơ trĩu nặng hắt hiu số phận.
Một trong những người “suốt đời mua vé ngồi” trên chiếc xe lăn (cách nói đùa của thương binh liệt hai chân) đó là một thương binh mà tôi quen biết từ lần đến đây viết bài lần đầu tiên cách đây 30 năm.
Bài viết của nhà thơ Xuân Trường về tuyển tập thơ "Chúng con chiến đấu cho người sống mại Việt Nam ơi"
Dốc Mù giờ còn có một tên gọi khác nữa, ấy là dốc Linh Hương. Linh Hương là tên cô bé ấy. Nhiều người kể lại li kỳ câu chuyện về chuyến xe năm ấy, nhưng tất cả đều có chung một kết cục, ấy là những người may mắn sống sót bởi vì có Linh Hương đỡ cho. Còn tôi, không thể cầm được nước mắt mỗi khi qua đó.