Bài Viết
Với truyện ngắn "Song mã", nhà văn Tống Ngọc Hân đã vẽ nên một bức tranh đầy ám ảnh và day dứt về giá trị nhân bản giữa vòng xoáy mưu sinh nghiệt ngã.
Ai cũng từng có một nhà văn “của mình” – người từng khiến ta xúc động qua một trang viết, từng giúp ta thấy mình trong câu chuyện của họ. Nhưng nếu một ngày, họ không viết nữa thì sao? “Thư gửi nhà văn” là một truyện ngắn xúc động, như lời nhắn nhủ đến những người cầm bút: có những bạn đọc vẫn âm thầm dõi theo và mong mỏi một con chữ từ anh, chị – những người đã từng khiến cuộc sống bớt đơn độc hơn”.
Truyện ngắn "Luân hồi" của Nguyễn Đức Hạnh là một bản giao hưởng đầy ám ảnh về sự trả giá của phản bội và sức mạnh vĩnh cửu của lòng trung thành.
Xe đêm! Khoa nhìn qua cửa kính ra bên ngoài chỉ thấy đôi ánh đèn nhấp nháy sáng của những ngôi nhà bên kia đường, còn xe thì như đang trôi trên mặt nhựa mịn láng bóng trong tiếng máy êm êm rì rì rì. Lâu lắm rồi, Khoa mới lại đi xe đêm. Những năm gần đây, anh thường bay đêm cho những chuyến bay qua châu Mỹ, châu Úc vì công việc, còn xe, chỉ là những hành trình ngắn vào ban ngày.
Cầm bước đến, không nói một lời, ôm chầm lấy Thành. Cô hôn tới tấp vào ngực chồng, lưng chồng và vít cả người anh xuống để hôn lên khuôn mặt sạm đen vì nắng gió của anh. Thành nhìn vợ, tim anh thắt lại. Bao năm xa cách, những nhớ thương, lo âu giờ như đã không còn nữa, chỉ còn những giọt nước mắt hạnh phúc đang lấp lánh trong đôi mắt Cầm.
Còn nhớ chăng, mưa xối xả rừng Lào
Bạn “sốt rét rung cây hai đầu võng”
Tôi đói lả gục trên sườn dốc vắng
Quê nhà xa hun hút mấy tầng bom…