Bài Viết
Chiến tranh đã lùi xa 50 năm nhưng những góc khuất của nó vẫn là dấu hỏi lớn đối với nhiều người, nhiều gia đình. Nếu chiến tranh là mặt phải của tấm huân chương có thể đeo đỏ ngực thì mặt trái của nó đôi khi là những "rãnh chìm" đầy ám ảnh. Những tình tiết, địa danh trong truyện ngắn đã được tác giả thay đổi, lược bỏ một số chi tiết có thực.
Kevin tua đi tua lại đoạn video về bài diễn thuyết của chàng sinh viên tên Khanh trên giảng đường đại học Mỹ. Mỗi lần tay bấm nút dừng, Kevin lại thốt lên bực dọc.
Bà Sêm từ bệnh viện huyện về. Nắng đã gắt lên, bóng hắt lấp lánh qua mấy sào tre. Đã lỡ buổi bán ban sáng, ba thong thả nhóm lửa, hấp cho xong mẻ bánh bò đang dở rồi đi nghỉ. Chưa kịp đặt lưng xuống võng đã thấy hai công an gấp gáp đi về hướng nhà mình. Không chỉ có bà, mà cả cái xóm thốt nốt này đều ngó theo một ngả. Họ đi vào nhà Gù. Bà Sêm cũng bung cửa bén gót họ vào theo.
- Một năm chú mày hưởng mấy chục giạ lúa bổng lộc để làm cái chuyện gì, hả? Tại sao cái bụng con Út Thiệt lùm lùm ra, hả? Nè, nói cho mà biết, chú mày không tém dẹp được chuyện đó thì có nước đội quần, mau mau làm lễ nộp phạt cho làng, liệu mà trả chức hương quản. Đầu trên xóm dưới ai chẳng biết con Út Thiệt là cháu gọi mày là bác ruột. Càng là con em hàng chức sắc, càng phải xử nghiêm để làm gương. Chú mày hiểu chưa, hả?
“Chị tuổi dần, mệnh kim, hợp với màu vàng, trắng”. Cô bạn là chuyên gia phong thủy trong cơ quan khuyên Dần nên mặc áo vàng hoặc trắng, trang trí hoa vàng trong nhà ngày tết sẽ được may mắn quanh năm. Tuy không tin tuyệt đối vào phép thuật phong thủy nhưng Dần cũng định bụng tết này sắm một chậu địa lan chưng trong phòng khách.
“Anh Toàn ơi, cọp chết còn để lại da, anh chết đi để lại gì?” Tôi thầm thì, cảm thấy trong lòng tê buốt. Trước mắt tôi bỗng vụt hiện lên cánh đồng hoa cải vàng rực, con đường với những vệt bánh xe mờ mờ ở Thanh Xuân, đâu đây vẫn còn nghe tiếng nước róc rách chảy qua cái rãnh ở Lủ và tiếng cười hào sảng của người đàn ông có cái trán dô từng một thời có mặt và đã đi qua cuộc đời với mỗi một thứ duy nhất để lại là nỗi buồn!