Đọc hồi ký “Tình yêu của mẹ” của nhà văn Trầm Hương, chúng ta như càng tin yêu hơn vào vai trò đóng góp của những người mẹ Việt Nam. Đặc biệt, trong từng trang viết, từng chương của tập hồi ký này, người đọc còn được hiểu rõ hơn về thời thơ ấu, thời thiếu nữ và quá trình tham gia cách mạng… đến chương cuối cùng bà Hà Thị Nhạn gửi gắm tình cảm của mình cho các con với tựa đề “Lời mẹ gửi con”: “Tôi rồi sẽ ra đi, quy luật không thể nào tránh khỏi. Tôi không có gì để lại cho con, chỉ còn lại tình thương của người mẹ, hòa với nước non…”
Và nỗi đau lớn nhất, chỉ vài nét chấm phá thôi, nhưng đã cho thấy cái gai góc quyết liệt trong tiếng thơ mang nỗi “bất cam” gánh ghì số phận riêng - chung kiếp người: “Sự thật có lúc là quái vật/khi nó ẩn mình dưới lớp ngụy tạo…Sự thật/ lương tâm cắn xé tả tơi/ ác thú khi đã no nê/ con rắn mái gầm phùng mang/ phun vào ánh ngày chất độc”
Chưa bao giờ tôi cảm nhận rõ rệt như thế, rằng chính mình là một phần của một thành phố lịch sử, nơi mọi ngõ ngách đều vươn lên với khát vọng không ngừng nghỉ. Thành phố Hồ Chí Minh – nơi tôi đã đến, đã sống và chứng kiến từng biến chuyển mạnh mẽ từ thời kỳ hòa bình đến công cuộc xây dựng và phát triển vượt bậc.
Năm Ất Tỵ 2025 kỷ niệm 110 năm ngày sinh của nhà văn Nam Cao (1915-1951). Được xem như một nhà văn tiêu biểu của dòng văn học hiện thực phê phán, cuộc đời 36 năm của Nam Cao chỉ viết về trí thức nghèo và nông dân nghèo, với bao nỗi buồn thống đắng đót.