Với giọng thơ thủ thỉ, đầy khắc khoải, Huệ Triệu đã đưa chúng ta vào một Đà Lạt rất riêng, nơi nỗi nhớ, sự chia ly và nỗi cô đơn được ẩn mình sau từng cành thông, đoá hoa cúc quỳ hay giọt sương đêm. Đây là một chùm thơ tinh tế, đầy cảm xúc, chạm đến những góc khuất sâu thẳm nhất trong lòng mỗi người.
Chủ đề và nội dung trong MIỀN NHỚ xoay quanh ký ức quê hương, tình mẫu tử, nghĩa làng nghĩa xóm, thiên nhiên, tình yêu đôi lứa, nỗi buồn mất mát, cùng những triết lý đời thường.
Nguyễn Minh Sơn, Hồ Tấn Vũ và Nguyễn Thị Như Hiền là ba cây bút thuộc thế hệ 7X và 9X[1]. Về đời riêng, họ có nhiều điểm giống: cùng lớn lên ở làng quê bên dòng Thu Bồn thơ mộng, cùng học một trường phổ thông, cùng chia xa cố quận để mưu sinh xứ người, cùng khát vọng sống và bản lĩnh vượt qua nghịch cảnh,... Nhiều lần tôi tự hỏi: Vậy có điểm nào làm nên nét chung cho trang viết của ba tác giả miền trung du thượng nguồn xứ Quảng này? Bài viết nhỏ khởi đi từ thôi thúc tìm đáp án cho câu hỏi “cắc cớ” ấy.