Giải thưởng Nhà nước về Văn học nghệ thuật năm 2001.
Giải thưởng Hồ Chí Minh về Văn học nghệ thuật năm 2012.
Cả đời ngoại chưa có được một phút giây sung sướng thong thả. Ngoại sống như đày đọa mình.
Mười chiếc gương tròn như trăng mười sáu. Mười chiếc gương trong như giếng trời. Mười chiếc gương mười mái tóc quyện hương bồ kết nồng nàn da thịt tiết trinh.
Mãi tới cận ngày tôi mới nhận được giấy của Hội Nhà văn triệu tập ra Cửa Lò, Nghệ An, dự trại viết. Đi làm về, tôi gập gội thu xếp hành lý, để lên đường.
Một đêm dài buồn nhất
Tước đoạt cả giấc mơ
Một cơn gió ngây thơ
Mang mùi hương đi hết
Chiến tranh đã lùi xa hơn một phần tư thế kỷ, nhưng dư âm của nó vẫn còn in đậm nét trên mỗi khuôn mặt người mẹ, người vợ, người con, những đồng đội có người thân nằm lại các chiến trường. Hài cốt các anh, chị đang ở trên mảnh đất Khe Sanh, đường Chín Nam Lào, rừng già Tây Nguyên hay bưng biền Đồng Tháp? Các anh không về, lòng mẹ lặng im (Phạm Minh Tuấn). Xương máu của các anh đã góp phần tạo nên một Dáng đứng VIệt Nam tạc vào thế kỷ (Lê Anh Xuân). Thơ về đề tài người lính, về anh bộ đội Cụ Hồ, về thương binh liệt sĩ nhiều như sao trên trời, nhưng những vần thơ viết về nghĩa cử cao đẹp đi tìm hài cốt đồng đội, tuy ít nhưng vẫn làm xúc động bao thế hệ hôm nay và mai sau.