Cát sinh ra đã da vàng
Tôi sinh ra ở miền quê gió cát
Cát lặn vào da thịt
Cát ghé vào từng bữa cơm
Đọc “Hòa âm đêm” (Nxb Hội Nhà văn, 2024) của nhạc sĩ, thi sĩ Trương Tuyết Mai, bạn đọc tưởng chừng như nghe được muôn vàn âm thanh của cuộc sống. Là tiếng thiên nhiên (tiếng gió, tiếng lá, tiếng sóng, tiếng trăng…), là tiếng đời lăn náo nức.
Nắng trưa hè chang chang như thiêu đốt con người và cảnh vật. Con hẻm nhỏ đường Hoàng Văn Thụ nội ô thành phố, cơn nóng đôi lúc dịu đi khi bất chợt có luồng gió nhẹ xào xạc từ bờ kè sông Cái Khế thổi vào, làm vơi bớt sự im vắng trong giờ khắc nghỉ ngơi của mọi người.
Với chùm thơ này, dù viết về những điều bình dị, nhưng Nguyễn Bá Vượng lại khiến ta xúc động bởi sự chân thành, bởi những gì tưởng như nhỏ bé nhưng lại chính là cội nguồn sâu xa của tâm hồn mỗi con người.