Thạc sĩ văn học; Giáo viên ngữ văn.
Hội viên Hội Nhà văn Thành phố Hồ Chí Minh.
Nguyễn Thánh Ngã đã tạo ra một “cõi lạ” trong thơ. Khi trải nghiệm văn bản, thực sự tôi bị “thách thức”. Cái thực - ảo mộng mỵ, cái suy nghiệm chập chờn… tất cả như kích động một cuộc tuần du của trí tưởng đầy tính phiêu lưu.
Lý do của cuộc tái khám phá: Việt Nam là cái họ tự hào - đương nhiên có hai ba cách hiểu về Việt Nam tùy theo nguồn gốc lịch sử và xuất thân - nhưng quan trọng là “Việt” hay “bản sắc Việt” đang… “hot” trên nhiều phương diện và quan trọng hơn cả, họ muốn khẳng định: “tôi đó, tôi là cái đang “hot” đó”.
Thơ mở cửa vào tâm hồn thanh thoát, nhẹ nhàng: Gieo chi sợi nắng, sợi mưa/ Để ai ngơ ngẩn giữa mùa thu sang”
Một mình tôi trở lại đây
Thương vòm thạch thảo tím đầy nỗi em
“Anh Toàn ơi, cọp chết còn để lại da, anh chết đi để lại gì?” Tôi thầm thì, cảm thấy trong lòng tê buốt. Trước mắt tôi bỗng vụt hiện lên cánh đồng hoa cải vàng rực, con đường với những vệt bánh xe mờ mờ ở Thanh Xuân, đâu đây vẫn còn nghe tiếng nước róc rách chảy qua cái rãnh ở Lủ và tiếng cười hào sảng của người đàn ông có cái trán dô từng một thời có mặt và đã đi qua cuộc đời với mỗi một thứ duy nhất để lại là nỗi buồn!