Lời nguyện cầu cho những linh hồn phiêu dạt, lần này, nhà văn Đoàn Tuấn đã khiến ta ngạc nhiên, lạ lùng với những nhân vật như Ánh, như đồng đội của Ánh, như các nhà sư đồng hành cùng Ánh, như biết bao con người bình dị khác…
Trải qua thời gian cùng những biến thiên đời sống, anh vẫn giữ tâm hồn thơ mê đắm, tài hoa như thuở ban đầu.
Tâm hồn trong sáng, đa cảm, tinh tế, dung dị; bật lên những câu thơ tài hoa, hồn hậu, giản dị đến tối giản. Anh đi rồi, thơ ở lại. Bạn bè, nhiều thế hệ độc giả vẫn nhận ra anh.
Dễ chừng có đến hơn chục năm rồi, cố chưa soi gương. Từ ngày chồng cố mất, từ ngày cố đi đâu cũng bị người ta kêu là cụ, cụ cũng phải, tính đến bận soi gương lại lần này, cố đã chín mươi lăm tuổi rồi còn gì.
Gỡ chiều bỏ phía hoàng hôn
Gỡ bao ray rứt bồn chồn ngày xưa
Phía nào đầy nắng tràn mưa
Phía nào nước mắt vẫn chưa ráo buồn
Nắng hè oi ả. Trời Sài Gòn chợt nắng, chợt mưa là căn bệnh trầm kha của vùng đất nhiều tư đãi này. Mưa đỏng đà đỏng đảnh. Nắng cũng không khá hơn. Lúc chói chang rát bỏng, khi thì sụp xuống như nắp đậy nồi cơm. Cũng có lúc vừa nắng lại vừa mưa, không sao lường được cái thời tiết quái gở này.