Xin cho tôi được thả câu thơ xuống dòng Tàu Hủ
làm nhịp đôi bờ
nối những bập bùng thương
Đêm nay là đêm thứ mấy
Sài Gòn thức đủ năm canh
Ruột gan hướng về miền Bắc
Những quán xá đèn màu
Những ngôi nhà cao ngất
Những ngã đường rẽ về đâu xuôi ngược
Mình tìm nhau chốn nào
Nhà thơ Trinh Bửu Hoài là người bạn văn tốt của tôi đã quen thân nhau từ năm 1970 khi anh hoạt động văn nghệ ở An Giang. Cách nay hơn 10 năm, sau khi nhà văn quá cố Nguyễn Khai Phong đã vài lần giục tôi làm đơn xin gia nhập Hội Nhà văn Việt Nam cùng với tán thành của nhà thơ đánh kính Trịnh Bửu Hoài. Dù biết ở Cần Thơ mình là người mồ côi, kém tài lại vụng về trong giao tiếp nên ít có bằng hữu tình thâm, năm 1918, tôi vẫn đánh bạo nghe lời những người bạn tốt xin vô Hội Nhà văn Việt Nam với sự giới thiệu nhiệt tình cùng lúc của các nhà văn : Nguyễn Khai Phong, Trịnh Bửu Hoài, Lê Đình Bích, Lương Minh Hinh, Nguyễn Trọng Tín. Mặc dù biết rằng với mình, con đường về La Mã vẫn còn diệu vợi ! Hôm nay, nhà thơ Trịnh Bửu Hoài đã về với cõi Ly Tao bất diệt, tôi viết bài này để ân tình bày tỏ lòng nhớ ơn anh, một thi sĩ tài hoa nhân cách rất tốt với bạn bè.
tôi mắc cạn vào em
vì một nếp phương Nam
vì mắt nâu đêm ấy chẳng cài then
Mai em về- Cần Thơ xa xôi!
Cơn mưa ngấn lên lời giã biệt
Mắt ai ướt giấu bao điều tha thiết
Có cây cầu lắt lẻo phía chiều buông.