TIN TỨC

Hang ổ của bóng tối

Người đăng : nguyenhung
Ngày đăng: 2023-12-23 10:35:39
mail facebook google pos stwis
863 lượt xem

NGUYỄN BÌNH PHƯƠNG

Trong thơ, hang ổ của bóng tối là chỗ chỉ có cảm giác, thuần cảm giác với cảm giác, ngự trị. Vào thơ, đôi khi là vào khám phá sào huyệt của bóng tối bằng sự buông thả tất cả mọi giác quan.
 


Hai tập thơ mới nhất của Nguyễn Phúc Lộc Thành


(Những trích dẫn trong bài là từ thơ của Nguyễn Phúc Lộc Thành, chúng không phải công cụ, chúng có mặt bởi không thể vắng mặt, vì thế chúng khước từ mọi đòi hỏi lí tính).

Bóng tối, linh thể duy nhất chứng kiến sự khởi nguồn và lụi tàn của các thế giới. Bóng tối đứng ngoài mọi giới hạn, hang ổ của nó giăng khắp nơi, không ngoại trừ thơ.

Trong thơ, hang ổ của bóng tối là chỗ chỉ có cảm giác, thuần cảm giác với cảm giác, ngự trị. Vào thơ, đôi khi là vào khám phá sào huyệt của bóng tối bằng sự buông thả tất cả mọi giác quan.

"Bện trời/ vào mấy sợi câm/ Bện tôi mấy sợi/ phù vân vào chiều".

Những câu thơ cảm giác chỉ gọi mời những tiếp nhận thuộc về cảm giác. Trước hang ổ bóng tối, lí tính dừng lại, không sấn tới được, dù bản chất của nó là suồng sã, bặm trợn và luôn tìm cách khuynh loát thế giới.

Chẳng sự phân tích lí tính nào có thể làm hiện hình chính xác hang ổ bóng tối, ngược lại, thậm chí còn làm cho nó trở nên méo mó, xa lạ.

Độ thẳm sâu khiếp đảm của thơ nằm ở hang ổ bóng tối, và "loài thi sĩ" (chữ của một thi nhân bị hủi), thăng lên chói lói hay chìm đắm thê thảm cũng từ chính cái hang ổ ấy. Tính ma mị, quỷ khốc của thơ sinh sôi, nảy nở cũng ở đấy. Có bóng tối, thơ chứa vẻ uy nghi rợn ngợp của vũ trụ và chứa sự bí ẩn sinh động của cơ thể sống.

"Em đi / tiếng nắng như tà/ Tiếng mưa âm quỷ/ cứ đà đà ngân".

"Mẹ nằm/ mặc cả thiên thu/ Tôi cùng rơm rạ/ hoang vu một bầy".

Bóng tối, thứ đánh nhịp cho những bước đi ngoạn mục và mạo hiểm nhất để con người đích thị là con người, để thế gian đích thị là thế gian. Thiếu chiếc áo lãng mạn kỳ bí của bóng tối, con người chỉ là động vật trụi trần. Những vì sao sáng nhờ bóng tối, và mặt trăng, cái khối tròn đầy nghi vấn về nguồn gốc kia, sẽ chẳng biết để làm gì nếu không được bóng tối nôn nao vây bọc. Giữa ánh sáng, cây là cây, không xa lạ, không nhân rộng, thế nhưng một cái cây nhúng vào bóng tối, lập tức là thế giới khác, là linh thể. Trong bóng tối, ngôn ngữ là ngôn ngữ khác và những va chạm dù của bất cứ vật chất nào cũng trở thành va chạm giữa da thịt với da thịt.

Nhờ bóng tối mà những "xác mấy ngọn đồi",  những "lũ gió", "lũ mây", những "chồi biếc câm", những "địa đàng thịt da", "nước mắt thùa thêu", và những "quành quạnh rơi" mới xuất hiện, tồn tại để rồi trở thành chính cõi lòng của bóng tối.

"Đêm nay/ gió núi khoả thân/Tôi đi tìm lũ/ mầm xuân lạc chồi".

Thơ sẽ chạm tới kích thước của bản nguyên hoang sơ khi nó có bóng tối bên trong. Hết bóng tối, thơ chỉ là vần điệu và kỹ thuật cộng với một chút mướt mát, vậy thôi, không hơn.

Bóng tối, thứ lẩn quất giữa những câu chữ, những hình ảnh, những trạng thái, nó kết dính mọi thứ và là bản mệnh của thơ. Chính bóng tối khiến thơ không phải là văn xuôi và văn xuôi mãi mãi không thể hoá thơ. Nói cách khác, bóng tối là dưỡng chất bảo đảm tính bền vững cho thơ nhưng có thể trở thành chất kịch độc khiến văn xuôi quỵ bại.

Bản chất của ánh sáng là vận động, luôn phải nỗ lực, trong khi bóng tối ở một chỗ nhưng lại bao trùm, vì thế xét cho cùng bóng tối chính là đích mà ánh sáng vươn tới. Thơ không có đích, nó chính là đích. Thơ không phản ánh đời sống, nó chính là đời sống. Văn xuôi không dung chứa nổi thế gian, nhưng thơ thì đã bao hàm cả thế gian trong đó, đơn giản vì nó có bóng tối.

"Tôi cơn bão đói bời bời/ Tháng ba ngày tám em vời vợi thơm".

Không nhân nhượng, càng không sòng phẳng, bóng tối có luật lệ riêng, ngoài mọi luật lệ thường tình, bởi thế chẳng có chỗ cho đúng sai. "Gieo chiều xuống ruộng phù vân" là hiển nhiên, "vết sẹo mùa ấy/ đã thanh tân rồi" là hiển nhiên, hiển nhiên cả "khoảng mênh mông ấy/ cứ bần bật run".

 Bởi bóng tối vô sắc nên thơ mãi mãi là thơ, với tất cả những gì ngạo nghễ nhất.

"Mưa như kinh kệ gào gầm/ trời như khóc tận xa xăm khóc về".

Cá nhân con người, với thân phận mong manh đầy xước xát của nó, ngẫm ra, cũng chỉ là một hạt mưa được bóng tối liên kết với các hạt mưa khác để kéo dài thêm ý nghĩa. Nhưng trên lộ trình của mình, mỗi hạt mưa mong manh kia sẽ cố gắng để lại dấu vết như một di ngôn thiêng liêng.

"Chiều đi cun cút/ một người/ Gót giày/ giấu một/ đoá cười nhân gian".

Không có hang ổ bóng tối, chắc chắn không có những nụ cười bí ẩn vô tiền khoáng hậu.

 

Bài viết liên quan

Xem thêm
Kết nối trái tim vượt qua biên giới
Trong một thế giới ngày càng được định hình bởi kết nối số và những thách thức toàn cầu, một diễn đàn thanh niên gần đây được tổ chức qua Zoom dành cho các bạn trẻ người Indonesia đã trở thành minh chứng sống động cho sức mạnh của đối thoại xuyên văn hóa và giáo dục.
Xem thêm
Tín hiệu vui…
3 ngày trước, vào thứ Năm (24/7), lần đầu tiên lãnh đạo Sở Văn hóa & Thể thao TP.HCM – cơ quan có chức năng tham mưu và giúp UBND TP quản lý nhà nước về nhiều lĩnh vực, trong đó có văn học nghệ thuật – có cuộc họp với lãnh đạo Hội Nhà văn và Chủ tịch, Phó Chủ tịch Hội đồng văn học dịch - Hội Nhà văn TP.HCM về “Hoạt động giao lưu văn chương quốc tế và phát triển văn học dịch”.
Xem thêm
Tọa đàm Han Kang - Người hiện thực hóa giấc mơ Nobel văn chương của Hàn Quốc
Chiều thứ Bảy, 26/7 vừa qua, buổi tọa đàm “Han Kang – Người hiện thực hóa giấc mơ Nobel văn chương của Hàn Quốc” do Nhã Nam tổ chức đã thu hút sự quan tâm của đông đảo độc giả yêu văn chương.
Xem thêm
Con chữ – tấm lòng: Từ tác phẩm đến con người Phạm Trung Tín
Phóng sự cuộc ra mắt tập sách “Con chữ – Tấm lòng” – “đứa con tinh thần” thứ 7 của nhà thơ – cựu chiến binh Phạm Trung Tín
Xem thêm
Mời tham gia Cuộc thi tìm hiểu truyền thống “80 năm lịch sử vẻ vang của Quân khu 7”
Thực hiện Công văn số 05-CV/BTGDVĐU ngày 24/7/2025 của Ban Tuyên giáo và Dân vận Đảng ủy các cơ quan Đảng Thành phố
Xem thêm
Cuộc vận động sáng tác LÚA GẠO VIỆT - NGUỒN CỘI VÀ TƯƠNG LAI
Hiệp hội Ngành hàng lúa gạo Việt Nam phát động Cuộc vận động sáng tác ‘Lúa gạo Việt – Nguồn cội và Tương lai’ lần thứ nhất.
Xem thêm
Dịch giả Nguyễn Lệ Chi nhận danh hiệu Người bạn của văn học Trung Quốc
Sáng 21.7 tại thành phố Nam Kinh (Trung Quốc), dịch giả Nguyễn Lệ Chi đã được Chủ tịch Hội Nhà văn Trung Quốc Trương Hồng Sâm trao tặng danh hiệu Người bạn của văn học Trung Quốc.
Xem thêm
Đại tá, nhà thơ Phạm Đình Phú ra mắt tập thơ “Ấm lòng những nụ hôn như thế”
Bài tường thuật về uổi ra mắt tập thơ “Ấm lòng những nụ hôn như thế” của Đại tá, Bác sĩ, Thầy thuốc ưu tú, nhà thơ Phạm Đình Phú.
Xem thêm
Giao lưu văn chương Việt – Hàn lần 3: Thi ca làm cầu nối văn hóa
Phóng sự Giao lưu văn chương Việt – Hàn lần 3
Xem thêm
Tin buồn: Nhà văn Nguyễn Đặng Mừng từ trần
Nhà văn Nguyễn Đặng Mừng – hội viên Hội Nhà văn TP.HCM – sau một thời gian bị trọng bệnh, đã từ trần lúc 01g47, ngày 9/7/2025 (nhằm ngày 15/6 năm Ất Tỵ), hưởng thọ 73 tuổi.
Xem thêm
Sách “Người Hà Nội, chuyện ăn chuyện uống một thời” đoạt giải tại Trung Quốc
Ấn bản tiếng Trung của cuốn Người Hà Nội, chuyện ăn chuyện uống một thời (tác giả Vũ Thế Long) vừa đoạt giải Sách Đông Nam Á có sức ảnh hưởng tại Trung Quốc năm 2025.
Xem thêm
Cùng viết để chữa lành
Công ty sách nói Bookas vừa thông báo tổ chức cuộc thi chủ đề “Viết Chữa Lành” với tổng giá trị giải thưởng lên đến hơn 1 tỷ đồng.
Xem thêm
Giao lưu với nhà văn Đông Tây: Khi văn chương là món ăn tinh thần không biên giới
Buổi giao lưu văn học với nhà văn Đông Tây – một trong những gương mặt nổi bật của văn đàn đương đại Trung Quốc.
Xem thêm
Hội thảo khoa học Văn học nghệ thuật Hà Nội - Huế - TP. Hồ Chí Minh: 50 năm tự hào bản anh hùng ca
Tin về Hội thảo khoa học với chủ đề Văn học nghệ thuật Hà Nội - Huế - TP. Hồ Chí Minh: 50 năm tự hào bản anh hùng ca
Xem thêm