TIN TỨC

Giữa lằn ranh tử sinh, chỉ nghĩ đến cứu người

Người đăng : nguyenhung
Ngày đăng: 2022-05-03 12:38:45
mail facebook google pos stwis
1920 lượt xem

BÀI DỰ THI BÚT KÝ “NHỮNG HY SINH THẦM LẶNG”

 NGUYỄN VĨNH BẢO

Thật vui khi gặp lại vợ chồng Lê Bảo Yến - điều dưỡng của Trung tâm Y tế quận Tân Bình, TP HCM-  ở một con phố nhỏ của quận Bình Tân, nơi vợ chồng chị chuẩn bị khai trương xe xúc xích nướng. Chiếc xe này là phần thưởng xứng đáng của một giọng ca trong cuộc thi “Hát cho ngày mai”, do Đài Truyền hình TP HCM tổ chức mà Bảo Yến đạt giải nhì và cũng chính MC Quyền Linh trao tặng chiếc xe cho chị.

Bao nhiêu năm và biết bao nhiêu lần tiếp xúc với Bảo Yến, tôi đều thấy trong con người Bảo Yến toát ra những đức tính chân thật. Một cô gái dễ thương, dễ nhìn, với nụ cười lúc nào cũng tươi vui khi giao tiếp, đức tính ấy rất phù hợp với một người làm nghề điều dưỡng.

Điều dưỡng Lê Bảo Yến trong ca trực

Những tháng ngày không thể nào quên

Tiếp nhận những ca F0 vào cấp cứu tại khu cách ly

Với Bảo Yến những ngày tham gia chống dịch là cả những chuỗi ngày dài dằng dặc. Gần cuối tháng 5 - 2021 vợ chồng Bảo Yến vừa gửi con gái ra thăm quê nội ở Huế, để cháu gặp ông bà, cô bác, chú dì. Bảo Yến nói với con gái:

-Con gái ngoan của bố mẹ ở chơi với ông bà nội nhé, hai tuần nữa bố mẹ sẽ ra đón con vào Sài Gòn.

Cháu ra chơi với ông bà nội chưa được một tuần thì chỉ thị giãn cách bắt đầu. Tỉnh cách ly với tỉnh, quận huyện cách ly với quận huyện, xã phường cách ly với xã phường, từng khu phố, xóm làng đều cách ly, “Ai ở đâu thì ở đó….”. Tất cả các phương tiện giao thông đều ngưng hoạt động và con gái của vợ chồng Bảo Yến phải ở lại Huế với ông bà nội, không biết khi nào mới về được Sài Gòn, vợ chồng Bảo Yến rất lo.

Số ca nhiễm SARS-CoV-2 tại Việt Nam có chiều hướng tăng, đặc biệt là tại TP HCM, số ca dương tính tăng nhanh đáng kể và khó kiểm soát. Nhưng lần này không đơn giản, đợt bùng phát dịch thứ 4 là đa ổ dịch, đa nguồn lây và đa biến chủng. Thành phố bắt đầu tái hoạt động các khu cách ly tập trung, khẩn trương ra sức truy vết, khoanh vùng dập dịch. Trung tâm Y tế quận Tân Bình phối hợp với chính quyền địa phương ngay lập tức mở thêm nhiều khu cách ly tập trung, khẩn trương gom F0 trên địa bàn quận, cách ly theo dõi và lấy mẫu xét nghiệm. Khu cách ly mới mở thiếu thốn đủ mọi thứ, đến cả phòng tắm của bệnh nhân cũng không có…

Mấy tháng xa con cũng là những ngày tháng trận đại dịch đi tới đỉnh điểm. Cuộc chạy đua với thời gian, từng phút giây sinh tử, mà người điều dưỡng như Bảo Yến nói riêng đã chứng kiến những cảnh thương đau, những cảnh sống chết trong gang tấc.

Ở khu cách ly quận Tân Bình, ngày đầu tiên Bảo Yến đến nhận nhiệm vụ, Yến cảm thấy choáng váng, ở chỗ nào cũng thấy bệnh nhân, nằm kín không còn giường để trống. Bảo Yến cảm thấy lạnh cả tóc gáy, chưa khi nào Bảo Yến chứng kiến  bệnh nhân nhiều đến thế. Một ngày làm việc lặng lẽ, ngày từ 7h đến 17h Bảo Yến làm công việc tiêm chủng vaccine cho người dân tại trung tâm y tế quận Tân Bình, đến chiều tối lại vào khu cách ly trực từ 19h tối đến 2h đêm, sau đó chia ca ra bên ngoài nghỉ.

Nhiều khi mới nằm chưa được bao nhiêu lại nghe kêu cấp cứu. Thời gian nguy cấp, không thể chần chừ, mặc vội đồ bảo hộ chạy vội vào trong, nhiều lần cấp cứu như vậy kéo dài hết đêm mà chỉ kịp uống ngụm nước chứ không ăn được gì. Đầu óc lúc nào cũng căng thẳng, chứng kiến những bệnh nhân từng phút, từng giờ ra đi và số ca cấp cứu càng lúc càng tăng lên. Những người không qua khỏi, thường là những người già yếu, những người có bệnh nền. Nhưng cũng không ít số ca tử vong lại rơi vào những người còn rất trẻ.

Quặn đau khi quá nhiều mất mát

Đó là những ngày  vào đỉnh điểm của trận đại dịch, khi cả nước nói chung thành phố nói riêng chưa tiêm phủ hết vắc xin, nên số ca tử vong tăng mỗi ngày. Số bệnh nhân khi đưa vào cấp cứu tại khu cách ly đều là những người đi một mình, không có người nhà đi theo. Tất cả những gì bệnh nhân cần, đều do điều dưỡng và các y bác sĩ chăm lo. Tất cả những công việc từ gắn bình ô xy, máy thở ô xy cho bệnh nhân, đo nhiệt độ, theo dõi sinh hiệu từng giờ của bệnh nhân để báo cáo gấp cho bác sĩ. Công việc cho bệnh nhân ăn uống, đi vệ sinh, đi tiểu tiện và quấn thi thể của người ra đi… là hàng ngày của những người điều dưỡng. Nếu không có lòng yêu thương bệnh nhân như chính người ruột thịt của mình thì không bao giờ làm được những công việc đó trong mùa đại dịch Covid này.

Vào đêm 31-7-2021, ca trực của Bảo Yến chứng kiến một bệnh nhân còn nằm trên chiếc giường mà trên người phủ tấm khăn trắng. Nhưng sao vẫn để nằm gần với hai bệnh nhân còn khỏe chỉ mới nhiễm thôi, lúc sau Bảo Yến mới biết là bệnh nhân đã tử vong nhưng xe chưa tới đưa đi được vì số ca tử vong quá nhiều. Những người ra đi trong đại dịch Covid-19 này đều không trống kèn, không người thân tiễn biệt. Những người y bác sĩ, những người điều dưỡng như Bảo Yến và những người tình nguyện viên trong mùa đại dịch này họ là những chiến binh áo trắng, là những người thật phi thường.

Lần MC Quyền Linh phỏng vấn, khi nói về những ngày ở khu cách ly quận Tân Bình, Bảo Yến kể mà nước mắt cứ muốn rơi ra:

- Anh có biết không, khi chúng em ở trong khu cách ly thường là cắt trước những miếng vải để quấn cho những người đã chết. Càng cắt được bao nhiêu thì số vải ấy lại hết…Và cứ thế, chúng em sợ quá, sợ vì cắt nhiều hết nhiều, như có huông, như điềm xui rủi. Nói đến đây MC Quyền Linh cũng không cầm được nước mắt.

Quần áo bảo hộ mặc suốt ngày, nóng bức, ngứa ngáy rất khó chịu, sống ở một nơi thiếu thốn đủ mọi thứ, có khi muốn đi vệ sinh cũng phải nín vì xe cấp cứu đưa những bệnh nhân ra vào liên tục. Rồi một tuần qua đi, một ngày mới lại chồng chất, lại phải cứu chữa cho những bệnh nhân F0, F1, có nhiều bệnh nhân khi chuyển vào cấp cứu thì đã nguy kịch. Vì thế số ca tử vong những ngày cao điểm nhiều lắm. Bảo Yến lặng đi một lúc mặt cúi xuống tiếng nấc lên trong cổ họng cứ vọng ra, muốn kìm lấy mà không sao kìm nổi….

Giành lại từng sinh mạng

Con đường từ khu cách ly về nhà cũng không quá xa, nhưng nhiều khi Bảo Yến cảm thấy mệt mỏi, đuối sức. Bảo Yến tâm sự: “Mỗi ca trực thường là 8 tiếng nhưng từ khi cao điểm chống dịch kể cả ngày hay đêm, ngày nghỉ hay ngày lễ, khi có điều động là phải đi. Những đêm nằm cứ luôn ám ảnh những người xấu số ra đi trong mùa dịch Covid này, Yến cảm thấy trong lòng quặn đau, đôi mắt cứ tuôn trào và cảm thấy như chính người thân mình ra đi vậy. Khi tranh thủ về qua nhà cũng phải lặng lẽ, cũng phải khử khuẩn, khử trùng tuyệt đối an toàn mới dám bước vào nhà, mới dám bước vào căn phòng riêng của mình.

Một lần trong ca trực lúc đó cũng khoảng 4g sáng nghe tiếng kêu cấp cứu, Bảo Yến liền tức tốc thay bảo hộ vào trong. Mọi người ai cũng chuẩn bị trong tư thế sẵn sàng cấp cứu bệnh nhân. Khi vào tới bên trong, thấy Yến quên đeo mặt nạ chống giọt bắn, một bác sĩ nói vọng ra: “Yến ra ngoài đi”, lúc đó Yến mới giật mình và mới biết mình quên đeo mặt nạ. Bảo Yến lo cứu người mà quên đi những nguy hiểm đến tính mạng của bản thân.

Chuyện hồi sức và cấp cứu những bệnh nhân Covid, cho thở ô xy, đó là khoảnh khắc sống còn, chỉ chậm vài giây thôi tim sẽ ngưng đập. Cuộc chiến sinh tử, giành giật từng giây, từng phút sinh mạng con người.

Vào ngày 19-11-2021, tưởng nhớ những người đã khuất trong đại dịch, toàn thành phố đã tổ chức Lễ tưởng niệm đồng bào, cán bộ, chiến sĩ đã hy sinh, tử vong do Covid-19. Trong màn đêm tĩnh lặng, thời gian như chầm chậm lắng lại, những cán bộ y tế ngồi lại bên nhau bên ánh nến được thắp lên để tưởng nhớ những người đã khuất mà cảm xúc không khỏi bồi hồi, xúc động. Ai cũng không cầm được nước mắt khi nhớ lại tháng ngày chiến đấu trong trận chiến khốc liệt với Covid-19.

Lê Bảo Yến trình bày ca khúc “Hôm nay mẹ trực đêm”

Hôm Bảo Yến tham gia cuộc thi, ai cũng xúc động khi nghe Bảo Yến hát với cả tấm lòng của người làm mẹ, của người làm điều dưỡng. Bảo Yến hát cho những người ra đi trong trận đại dịch được thanh thản. Mãi mãi về sau vẫn không bao giờ quên được đại dịch mang tên Covid-19, một đại dịch thực sự khiến cả đất nước phải gồng mình chiến đấu ngoan cường. Trong đau thương, mất mát, con người Việt Nam lại càng thương yêu nhau nhiều hơn. Những chiến binh áo trắng đã đem lại hạnh phúc cho mọi người. Bảo Yến, không phải là ca sĩ, cũng không phải là giọng ca chuyên nghiệp nhưng nghe tiếng hát của người điều dưỡng, trong tôi cứ hiện về hình bóng người điều dưỡng ở khu cách ly của quận Tân Bình ngày nào.

Lê Bảo Yến trả lời phỏng vấn

Đang chờ đợi giải thưởng của chương trình “Hát cho ngày mai”. 

Bài viết liên quan

Xem thêm
Tuổi bốn mươi, một mùa lặng lẽ nở hoa – Tản văn Hồng Loan
Bốn mươi. Một chiều thu nào đó, trong làn nắng nhàn nhạt xuyên qua tán lá, chợt nghe ai đó gọi mình là “cô”, như một lời đánh thức dịu dàng. Mình khựng lại, không phải vì buồn, chỉ là một khoảnh khắc nhận ra: tuổi trẻ đã khẽ khàng rời đi, như cơn gió cuối hạ, nhẹ tênh nhưng đủ để làm lòng người thổn thức.
Xem thêm
Hương cốm xưa của mẹ – Tạp bút Võ Văn Trường
Mỗi lần có dịp ra Hà Nội trong tôi lại dâng lên những cảm xúc khó tả. Điều ấy cũng không mấy khó hiểu bởi tôi vốn là đứa trẻ sinh ra từ đất Bắc, mẹ là cô gái Hà thành đem lòng yêu mến và đến với ba tôi một cán bộ miền Nam tập kết. Hà Nội thật đẹp và quyến rũ, nhất là vào thu. Ngồi cà phê bên Hồ Hoàn Kiếm rồi lòng vòng những con phố cổ, tôi chợt nhận ra cứ đến tiết thu Hà Nội đâu chỉ có “hoa sưa thơm ven mặt hồ…” như lời hát trong “mối tình đầu” của nhạc sỹ Thế Duy mà Hà Nội còn là “vương quốc” mộng mơ của những gánh hàng hoa và Hà Nội của mùi hương cốm mới.
Xem thêm
Trở lại xứ sở Chùa Vàng
Ba thập kỷ sau, tôi trở lại Thái Lan không chỉ với tư cách du khách, mà còn là người kết nối văn hóa giữa hai dân tộc Việt – Thái, vốn có nhiều “mẫu số chung” về phong tục, tập quán và tôn giáo.
Xem thêm
Chuyện tình trắc trở của hai nghệ sĩ nổi tiếng quê Quảng Trị
Nhân đọc tập bút ký: “Đời như tiểu thuyết” của Trương Đức Minh Tứ
Xem thêm
Cả một trời thương - Tản văn Vừ Thị Mai Hương
Đến Hà Giang, bạn sẽ thấy. Hà Giang đẹp trong veo như nắng sớm bản Phùng, hiên ngang kiên cường như đá núi Đồng Văn và dịu dàng như ánh chiều rơi trên dòng Nho Quế. Hà Giang, như một nàng tiên bí ẩn mà cả đời bạn sẽ không bao giờ hiểu được hết, sẽ không bao giờ đi được đến tận cùng.
Xem thêm
Hậu Sơn Tinh, Thủy Tinh
“Hậu Sơn Tinh, Thủy Tinh” – bài phiếm đàm của Phạm Minh Mẫn, từ một truyền thuyết quen thuộc, đã mở ra nhiều liên tưởng bất ngờ.
Xem thêm
Khát vọng hòa bình – Ký của Nguyễn Minh Ngọc
Từ một nữ sinh Châu Sa giàu nghị lực đến vị Bộ trưởng Ngoại giao của Chính phủ Cách mạng lâm thời, rồi Phó Chủ tịch nước, cuộc đời bà là bản hùng ca về trí tuệ, bản lĩnh và khát vọng hòa bình của dân tộc Việt Nam.
Xem thêm
Văn hóa công trình
Nguồn: Báo Văn nghệ - Hội Nhà Văn Việt Nam số 34 (3417) ra thứ bảy ngày 23/8/2025.
Xem thêm
Tổ quốc trên hết
Tùy bút của Đại tá, nhà thơ TRẦN THẾ TUYỂN
Xem thêm
Xứ nhãn du ký – Bài viết của Phan Anh
Theo con đường trên mặt đê phía tả ngạn sông Hồng chúng tôi xuôi về phố Hiến để đến với vùng đất nổi tiếng một thời của xứ đàng ngoài mà từng được người đời truyền tụng là tiểu Tràng An và đi liền cùng với câu ca “Thứ nhất Kinh kỳ, thứ nhì Phố Hiến”.
Xem thêm
Bữa cơm ân tình giữa lòng thủ đô
Trong khuôn khổ chuyến đi về thủ đô tham dự Kỉ niệm 8 năm thành lập và sơ kết 6 tháng đầu năm 2025 của CỘNG ĐỒNG TÌNH NGUYỆN VIỆT NAM, rất nhiều sự kiện đã diễn ra và đều vô cùng ý nghĩa, trong đó có sự kiện Hoàng Xuân được ăn bữa cơm thân mật cùng với Giáo sư, Anh hùng Lao động, Nhà khoa học Nguyễn Anh Trí.
Xem thêm
Đêm thơ “tứ thuỷ” – Ký của Trần Thế Tuyển
Đại tá, nhà thơ Trần Thế Tuyển vừa gửi qua Zalo cho Văn chương TP.HCM bài viết nóng hổi về Đêm thơ “Tứ Thuỷ” diễn ra ở Tuy Hoà tối 17/8/2025.
Xem thêm
Nhớ mãi Bác cả Trọng
Vẫn biết đó là quy luật muôn đời của tạo hoá, nhưng khi nghe tin “Bác cả Trọng” – Đại tá, nhà báo Phạm Đình Trọng, nguyên Trưởng Ban đại diện phía Nam Báo Quân đội nhân dân về với tổ tiên, chúng tôi không khỏi bàng hoàng…
Xem thêm
Cầu siêu giữa đại ngàn
Bài viết dưới đây của Đại tá nhà văn Trần Thế Tuyển ghi lại những cảm xúc sâu lắng của một người lính già tại lễ cầu siêu đặc biệt giữa đại ngàn Trường Sơn, nơi hội tụ nghĩa tình đồng đội và lòng tri ân sâu sắc.
Xem thêm
Miền ký ức giữa rừng đước Cần Giờ
Hướng tới ngày Thương binh Liệt sĩ 27/7, Văn chương TP. Hồ Chí Minh xin giới thiệu bài viết của nhà văn Đậu Thanh Sơn về vùng đất Cần Giờ – nơi từng là căn cứ địa của Trung đoàn 10 Đặc công Rừng Sác.
Xem thêm
Cua và tôm - Tản văn Trần Thế Tuyển
Bây giờ theo sắp xếp địa danh mới, gọi chung là lục tỉnh Miền Tây. Trước khi sáp nhập, chúng tôi có chuyến hành hương cửu tỉnh đồng bằng sông Cửu Long và ngộ ra nhiều điều – mừng có, lo có!
Xem thêm
Tản mạn “Đêm trừ tịch”
Tản văn của Đại tá nhà thơ Trần Thế Tuyển
Xem thêm
Gặp gỡ Trường Sa – yêu hơn Tổ quốc mình
Một hành trình giàu cảm xúc của nhà báo nhà văn Phương Huyền
Xem thêm