TIN TỨC

Sài Gòn như nhà, như mẹ, như quê… – Tản văn của Triệu Vẽ

Người đăng : phunghieu
Ngày đăng: 2024-03-17 16:16:10
mail facebook google pos stwis
1308 lượt xem

Ở Sài Gòn, không có ranh giới trọng khinh giữa dân “Sài Gòn” hay dân “tỉnh lẻ”, dân “phố” hay dân “phèn”. Trong huyết quản sâu xa của người Sài Gòn có ruộng đồng, bờ bãi, con trâu, con gà...

Nhà văn Triệu Vẽ

Tôi chưa bao giờ nhận mình là người Sài Gòn. Dẫu năm tháng gắn bó với thành phố này xấp xỉ bằng số năm tháng tôi sống trên đời. Có đôi lần tôi chợt nghĩ, Sài Gòn rộng quá, lớn quá, chen giành một chỗ trong đó, nếu thật sự không thuộc về mình, chi bằng, quay về nhận hàng dừa rợp bóng, soi dáng trên con sông mát lành có phải hơn không?

Nhiều lúc tôi không thích Sài Gòn! Thành phố gì quanh năm miệt mài một mùa nắng nóng hầm hập. Tôi cho rằng Sài Gòn không thuộc về mình, tôi đi tìm một thành phố khác.

Rồi, khi ở một thành phố xa, tôi bỗng nhiên tưởng mình là cậu bé Nobita bồng bột ngày nào đó trong trang sách ấu thơ, thèm òa khóc vì nhớ thầy cô bạn bè, cửa nhà ba mẹ, khi họ biến mất hết theo ý của cậu.

Cái hay của Sài Gòn là ở chỗ đó. Sài Gòn giống hệt như nhà mình vậy. Ngôi nhà ai nấy nhắm mắt cũng có thể đi không đụng bàn ghế. Ngôi nhà lắm khi ta không muốn về, thèm lắm một chuyến rong chơi. Để rồi sảy chân bước ra thật là nhớ đến đứt ruột đứt gan, đến trào nước mắt.

Sài Gòn giống hệt như mẹ mình vậy. Người phụ nữ ấy vì mình mà vui, buồn cũng tại bởi mình. Thế rồi, ngày nào ta rời xa thật, bước chân bất cứ nơi đâu, nhác thấy bóng lưng giông giống, trái tim rộn lên từng chập, như quán tính, co chân đuổi theo thèm bật thành tiếng gọi: “Mẹ ơi”…

Chợt nghĩ, nếu Sài Gòn có trái tim, hẳn phải là trái tim của một người mẹ. Bất luận là đứa con thành đạt ruột rà vời vợi cao sang, hay là đứa con nuôi nghèo khó nay vật chỗ này mai vạ chỗ kia, thành phố cũng đưa tay ra yêu thương cho bằng hết.

Ở Sài Gòn, bạn có thể ăn bữa sáng vài trăm, thậm chí vài triệu, nhưng bạn cũng có thể no lòng với ổ bánh mì, gói xôi 5 – 10 ngàn đồng. Ở Sài Gòn, bạn không cần mặc đồ thật đẹp thật sang, không cần đi xe đắt tiền, không cần lớn tiếng nói về gia thế nghề nghiệp; bước vào quán ăn, cà phê hay trung tâm thương mại, bạn luôn là thượng khách.

Tinh sương thức dậy thật sớm, xỏ đôi giày đi bộ từ nhà ra công viên, bạn sẽ nghe biết bao câu hỏi, biết bao nỗi lòng như nghe tiếng bà Hai, bà Sáu, ông Bảy, ông Tư hồi nao ở quê. Hay lại có cụ bà dúi vội vào tay bạn gói xôi: “Ăn đi con, bà nấu! Già khó ngủ!”.

Ngày cuối tuần, bạn đi một vòng ra chợ, lại nghe những câu chào tiếng gọi, khen nhau cái áo cái quần, hệt như đang đứng giữa một cái chợ quê thân thương, nơi chôn nhau cắt rốn của mình.

Đứng giữa đô thị phồn hoa mà như giữa làng, giữa xóm quê mình, hỏi sao không yêu thương gắn bó? Thiết nghĩ, thẳm sâu trong huyết quản của người Sài Gòn, ai không có máu mủ ruột rà với làng xóm, ruộng đồng bờ bãi, con trâu, con gà?

Trong huyết quản của người Sài Gòn có ruộng đồng, bờ bãi, con trâu, con gà… (ảnh: Phùng Huy)

Ở Sài Gòn không ai xem thành phố là đặc quyền hay là niềm kêu hãnh của riêng mình, cho dẫu có được sinh ra lớn lên ở thành phố từng được sánh như “hòn ngọc viễn đông”, hay đến từ vùng nước mặn đồng chua khác. Ở Sài Gòn, không có ranh giới trọng khinh giữa dân “Sài Gòn” hay dân “tỉnh lẻ”, dân “phố” hay dân “phèn”.

Người ta chơi với nhau vì lẽ khác, người ta ngồi với nhau vì lẽ khác và hẳn nhiên yêu mến nhau cũng vì lẽ khác. Tôi nghĩ, Sài Gòn được yêu nhiều cũng bởi vì thế, được người ta tìm về nhiều cũng bởi vì thế! Đời này có cái gì quý cho bằng cách người ta đối với nhau, ở cạnh nhau vì con người của nhau?

Tôi không sinh ra ở Sài Gòn, chưa bao giờ nhận mình là dân Sài Gòn. Nhưng mỗi lần đi đâu về, ngồi trên máy bay, nghe tiếng ầm ầm chạm vào đường băng Tân Sơn Nhất, nhìn thấy cây cầu Sài Gòn kiêu hãnh bắc qua sông hay tấm bảng “Bến xe miền Tây” màu xanh chữ trắng lướt qua cửa kính, là lần nào tôi cũng reo lên với chính mình: “Về Sài Gòn rồi! Về nhà rồi!”.

Sài Gòn, với tôi và với nhiều người, như nhà, như mẹ, như quê…

TRIỆU VẼ

Bài viết liên quan

Xem thêm
Tuổi bốn mươi, một mùa lặng lẽ nở hoa – Tản văn Hồng Loan
Bốn mươi. Một chiều thu nào đó, trong làn nắng nhàn nhạt xuyên qua tán lá, chợt nghe ai đó gọi mình là “cô”, như một lời đánh thức dịu dàng. Mình khựng lại, không phải vì buồn, chỉ là một khoảnh khắc nhận ra: tuổi trẻ đã khẽ khàng rời đi, như cơn gió cuối hạ, nhẹ tênh nhưng đủ để làm lòng người thổn thức.
Xem thêm
Hương cốm xưa của mẹ – Tạp bút Võ Văn Trường
Mỗi lần có dịp ra Hà Nội trong tôi lại dâng lên những cảm xúc khó tả. Điều ấy cũng không mấy khó hiểu bởi tôi vốn là đứa trẻ sinh ra từ đất Bắc, mẹ là cô gái Hà thành đem lòng yêu mến và đến với ba tôi một cán bộ miền Nam tập kết. Hà Nội thật đẹp và quyến rũ, nhất là vào thu. Ngồi cà phê bên Hồ Hoàn Kiếm rồi lòng vòng những con phố cổ, tôi chợt nhận ra cứ đến tiết thu Hà Nội đâu chỉ có “hoa sưa thơm ven mặt hồ…” như lời hát trong “mối tình đầu” của nhạc sỹ Thế Duy mà Hà Nội còn là “vương quốc” mộng mơ của những gánh hàng hoa và Hà Nội của mùi hương cốm mới.
Xem thêm
Trở lại xứ sở Chùa Vàng
Ba thập kỷ sau, tôi trở lại Thái Lan không chỉ với tư cách du khách, mà còn là người kết nối văn hóa giữa hai dân tộc Việt – Thái, vốn có nhiều “mẫu số chung” về phong tục, tập quán và tôn giáo.
Xem thêm
Chuyện tình trắc trở của hai nghệ sĩ nổi tiếng quê Quảng Trị
Nhân đọc tập bút ký: “Đời như tiểu thuyết” của Trương Đức Minh Tứ
Xem thêm
Cả một trời thương - Tản văn Vừ Thị Mai Hương
Đến Hà Giang, bạn sẽ thấy. Hà Giang đẹp trong veo như nắng sớm bản Phùng, hiên ngang kiên cường như đá núi Đồng Văn và dịu dàng như ánh chiều rơi trên dòng Nho Quế. Hà Giang, như một nàng tiên bí ẩn mà cả đời bạn sẽ không bao giờ hiểu được hết, sẽ không bao giờ đi được đến tận cùng.
Xem thêm
Hậu Sơn Tinh, Thủy Tinh
“Hậu Sơn Tinh, Thủy Tinh” – bài phiếm đàm của Phạm Minh Mẫn, từ một truyền thuyết quen thuộc, đã mở ra nhiều liên tưởng bất ngờ.
Xem thêm
Khát vọng hòa bình – Ký của Nguyễn Minh Ngọc
Từ một nữ sinh Châu Sa giàu nghị lực đến vị Bộ trưởng Ngoại giao của Chính phủ Cách mạng lâm thời, rồi Phó Chủ tịch nước, cuộc đời bà là bản hùng ca về trí tuệ, bản lĩnh và khát vọng hòa bình của dân tộc Việt Nam.
Xem thêm
Văn hóa công trình
Nguồn: Báo Văn nghệ - Hội Nhà Văn Việt Nam số 34 (3417) ra thứ bảy ngày 23/8/2025.
Xem thêm
Tổ quốc trên hết
Tùy bút của Đại tá, nhà thơ TRẦN THẾ TUYỂN
Xem thêm
Xứ nhãn du ký – Bài viết của Phan Anh
Theo con đường trên mặt đê phía tả ngạn sông Hồng chúng tôi xuôi về phố Hiến để đến với vùng đất nổi tiếng một thời của xứ đàng ngoài mà từng được người đời truyền tụng là tiểu Tràng An và đi liền cùng với câu ca “Thứ nhất Kinh kỳ, thứ nhì Phố Hiến”.
Xem thêm
Bữa cơm ân tình giữa lòng thủ đô
Trong khuôn khổ chuyến đi về thủ đô tham dự Kỉ niệm 8 năm thành lập và sơ kết 6 tháng đầu năm 2025 của CỘNG ĐỒNG TÌNH NGUYỆN VIỆT NAM, rất nhiều sự kiện đã diễn ra và đều vô cùng ý nghĩa, trong đó có sự kiện Hoàng Xuân được ăn bữa cơm thân mật cùng với Giáo sư, Anh hùng Lao động, Nhà khoa học Nguyễn Anh Trí.
Xem thêm
Đêm thơ “tứ thuỷ” – Ký của Trần Thế Tuyển
Đại tá, nhà thơ Trần Thế Tuyển vừa gửi qua Zalo cho Văn chương TP.HCM bài viết nóng hổi về Đêm thơ “Tứ Thuỷ” diễn ra ở Tuy Hoà tối 17/8/2025.
Xem thêm
Nhớ mãi Bác cả Trọng
Vẫn biết đó là quy luật muôn đời của tạo hoá, nhưng khi nghe tin “Bác cả Trọng” – Đại tá, nhà báo Phạm Đình Trọng, nguyên Trưởng Ban đại diện phía Nam Báo Quân đội nhân dân về với tổ tiên, chúng tôi không khỏi bàng hoàng…
Xem thêm
Cầu siêu giữa đại ngàn
Bài viết dưới đây của Đại tá nhà văn Trần Thế Tuyển ghi lại những cảm xúc sâu lắng của một người lính già tại lễ cầu siêu đặc biệt giữa đại ngàn Trường Sơn, nơi hội tụ nghĩa tình đồng đội và lòng tri ân sâu sắc.
Xem thêm
Miền ký ức giữa rừng đước Cần Giờ
Hướng tới ngày Thương binh Liệt sĩ 27/7, Văn chương TP. Hồ Chí Minh xin giới thiệu bài viết của nhà văn Đậu Thanh Sơn về vùng đất Cần Giờ – nơi từng là căn cứ địa của Trung đoàn 10 Đặc công Rừng Sác.
Xem thêm
Cua và tôm - Tản văn Trần Thế Tuyển
Bây giờ theo sắp xếp địa danh mới, gọi chung là lục tỉnh Miền Tây. Trước khi sáp nhập, chúng tôi có chuyến hành hương cửu tỉnh đồng bằng sông Cửu Long và ngộ ra nhiều điều – mừng có, lo có!
Xem thêm
Tản mạn “Đêm trừ tịch”
Tản văn của Đại tá nhà thơ Trần Thế Tuyển
Xem thêm
Gặp gỡ Trường Sa – yêu hơn Tổ quốc mình
Một hành trình giàu cảm xúc của nhà báo nhà văn Phương Huyền
Xem thêm