Bài Viết
Ta đã biết khi nào con nước lớn
Nắng bình minh loang mặt sóng sông đầy
Thủy triều lên rồi thủy triều lại xuống
Chở theo niềm lưu luyến chảy quanh đây
Mùa rạn nứt thành trăm ngàn vết nứt
Chỗ sẹo lành, chỗ rớm máu chưa khô
Tiếng em hát lùa vào khung mất ngủ
Trăng đã gầy, nay lại khuyết hao hơn
Từ đó em ơi ta mơ truyền thuyết
mây nào bay qua cũng nhắn gửi giang hà
lụa em mượt cả nền trời thu biếc
mưa mỏng hương đầy hư ảo làn da
Quá nửa đời tha phương lập nghiệp, tôi trở về làng khi tóc đã sương sa. Trăng lẻ loi trên xanh thẳm cao xa. Vắng bóng tre, trăng gầy như lá lúa... Còn mỗi bụi tre ngà trước ngõ, mới mùa qua mẹ khom dáng lưng còng, tiếng chổi tre rào rạt mênh mông, giờ cũng chặt cho bê tông liền lối...
Cúi đầu đứng trước mộ cha
Nén nhang con thắp đến ba bốn lần
Mưa phùn gió bấc hơi xuân
Hoa xoan lối cũ trắng ngần lại rơi.
Biết còn cả một mùa đông
Họa mi trắng nở hát trong lá chiều
Em đầy đặn quá - Tin Yêu:
Ta heo may sượng chín điều viển vông.
Cuộc chiến với đại dịch Covid còn rất mơ hồ
Thế giới lại phải đối đầu với cuộc chiến tranh hủy diệt?
lần nữa
tôi xẻ giấc mơ da vàng
quê hương lam khói bếp
xô nhánh sông ra đồng
hình hài trong đầu vỡ đập...
Thu lại về trên mắt biếc long lanh
buồn rơi rớt chiếc lá vàng đâu đó
anh vội nhặt gói vào trong nỗi nhớ
say giấc Huế
chiều mơ…