TIN TỨC
  • Truyện
  • Bố và bố bồ - Truyện ngắn Lê Viết Đương

Bố và bố bồ - Truyện ngắn Lê Viết Đương

Người đăng : phunghieu
Ngày đăng: 2023-01-05 00:45:04
mail facebook google pos stwis
1497 lượt xem

Lão Thêm Béo ngồi bắt chân chữ ngũ, tựa lưng vào chiếc sa lông  gỗ khắc trạm trổ rồng bay phượng múa, mắt lim dim nhìn làn khói thuốc cuộn tròn nối đuôi nhau bay lơ lửng giữa trần nhà

Hắn chép miệng:

  • Thế mới là đời chứ!

Mà đời thật. Bởi, hắn sinh ra trong một nhà nghèo nhất xã. Hắn là con út, nhỡ kế hoạch nên đặt tên là Thêm, người còi cọc nên dân làng thường gọi là Thêm Còi. Thế mà giờ đây hẵn giàu sang phú quý, quyền cao chức trọng, suốt ngày tiệc tùng, lễ lạt, ăn “mâm cơm” toàn đặc sản. Người hắn béo cân “ móc hàm” cũng phải tầm 80 kg nên dân làng gọi đùa hắn là Thêm Béo. Hắn lại sống trong ngôi biệt thự hàng trăm tỉ, khang trang rộng rãi, bồ trẻ đẹp non tơ mơn mởn,… Hắn lim dim mắt, chìm trong miên man sung sướng thì có tiếng chuông reo.

  • Có khách rồi, lại có lộc!

Hai phút sau có tiếng gõ cửa. Cánh cửa từ từ mở ra. Diễm Loan, bồ của hắn trong bộ váy mỏng tang, xuyên thấu, má hồng môi đỏ chót bước vào.

  • Chào anh, mấy ngày không gặp nhớ quá!

Diễm Loan nói rồi vội sà vào lòng lão Thêm mà hôn lấy hôn để.

  • Anh cũng nhớ em quá!

Hắn ghì riết Diễm Loan vào lòng và cũng hôn lấy hôn để. Hai bàn tay quờ quạng khắp da thịt. Hắn nhắm nghiền mắt lại mê man ngây ngất. Một lát sau hắn mở mắt chiêm ngưỡng người đẹp rồi nở một nụ cười:

  • Thế mới là đời chứ!

Đột nhiên, Diễm Loan vỗ nhẹ vào vai hắn rồi đưa ánh mắt đong đưa trìu mến, nhẹ giọng:

  • Này anh, hôm nay em đến cầu cứu anh một việc. Sáng nay bác sĩ bênh viện Việt Đức đã hội chẩn và quyết định thứ 2 mổ não cho bố em thì mới cứu được cụ. Họ bảo phải kí cam kết và nộp tiền trước
  • Bao nhiêu?- Hắn hỏi
  • 100 triệu ạ
  • Ô! Cứu một mạng người thì 100 triệu là chuyện nhỏ.

Nói xong hắn đứng dậy mở két cầm ra một lốc tiền 50000 đồng.

  • Đây 100 triệu. Nếu thiếu gọi điện cho anh. Thứ hai anh sẽ hoãn cuộc họp, có mặt tại viện với em.

Diễm Loan mắt tròn xoe, long lanh, sung sướng:

  • Ôi, em cảm động quá anh ơi! Em cám ơn anh!
  • Có gì đâu, bây giờ em là trên hết.
  • Việc nước là trên hết chứ!
  • Không! Đúng lời thề là vậy. Nhưng người thông minh là người biết “ tùy cơ ứng biến” để giải quyết các tình huống xảy ra.

Diễm Loan cười nịnh thối:

  • Đúng tầm lãnh đạo có khác. Anh rất thông minh.

Rồi đặt nhẹ một cái hôn, hít một hơi thật dài lên má bị thịt của lão Thêm rồi chào tạm biệt.

Trên đường về vừa chạy xe Diễm Loan vừa cười tủm tỉm: “ Ba thằng đàn ông máu gái dại thật, mình chỉ đi nhẹ nhàng khúc dạo đầu thôi là đã xì ra 100 triệu nhẹ như lông hồng.”

Còn Thêm Béo hai chân duỗi dài, lưng tựa sa lông, mắt lim dim nhìn lên trần chép miệng:

  • Cái con Diễm Loan này “cao thủ” thật, đóng kịch giỏi hơn nghệ sĩ. Trong bối cảnh nước sôi lửa bỏng vẫn ân ái say sưa, làm mình nửa say nửa tỉnh rút ra 100 triệu như không. Mà 100 triệu cũng chả có nghĩa lí gì so với biệt thự 20 tỉ mình mua cho nó.

Hắn tự an ủi:

  • Thôi tiếc làm gì. “Của thiên trả địa” thôi mà. Các cụ ngày xưa nói đúng thật:

Văn chương chữ nghĩa bề bề

Thần lờ ám ảnh thì mê mẩn hồn!

Hắn đang suy nghĩ thì có diện thoại:

- Alo, anh cả à, em đây.

- Chú về ngay! Bố chạy đuổi trâu ăn lúa, ngã đập đầu vào máng nước thủy lợi, bị chấn thương sọ não, đang cấp cứu ở bệnh viện tỉnh, e là không qua khỏi. Chú phải về gấp, anh em cùng lo.

Hắn thở dài. Đúng là “phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí”. Cấp cứu bố bồ chưa xong lại cấp cứu bố đẻ bị tai nạn!

Hắn bàn với  anh cả:

- Bố là bố chung của năm anh em. Tất cả đều phải có trách nhiệm đóng góp chữa chạy cho bố. Người nào có thì góp, không có thì bán gà bán lợn hoặc vay mượn. Riêng em xin góp 10 triệu. Hiện giờ em đang bận nhiều việc chưa về được. Em sẽ về sau.

Anh cả nghe vậy liền nổi khủng quát một hồi như súng liên thanh nhả đạn. Vốn là người thẳng tính, nóng nảy như Trương Phi nên anh quát to tưởng như điện thoại sắp vỡ tung:

- Chú tưởng 10 triệu là to. Anh em chúng tôi không cần 10 triệu của chú. Chú không về mặc chú. Anh em chúng tôi sẵn sang bán nhà mà cứu bố. Chúng tôi sẵn sàng dựng túp lều ở tạm. Bốn anh em chúng tôi chưa ai qua nổi lớp 5, chỉ có mình chú gầy gò ốm yếu, sợ sau này không lao động chân tay được nên bố mẹ mới chịu khó chịu khổ cày thuê cuốc mướn, chạy ăn từng bữa để nuôi chú ăn học cho có cái chữ, về sau kiếm được công việc nhẹ nhàng. Bây giờ chú giàu sang, có chức có quyền chú lại đối xử với bố như vậy à? Chú không về cũng được!

Nói xong, anh cả cúp máy.

Mọi người trong nhà theo dõi từng hơi thở của cụ rồi bỗng khóc òa lên một loạt. Anh cả chạy vào ôm chầm lấy bố, nước mắt dàn dụa

- Bố ơi!- Anh nấc lên từng hồi.

Sáng sớm nghe tin cụ mất, làng trên xóm dưới kéo đến. Biết cụ nghèo mà tốt bụng, bà con cần gì là cụ hết lòng giúp đỡ nên người thì góp gạo, người thì góp tiền để lo đám. Nào hội phụ nữ, hội người cao tuổi, Đoàn thanh niên mỗi người một tay cùng giúp gia đình lo cho cụ trọn vẹn, chu đáo.

Anh cả chạy đi tìm thầy cúng xem ngày mai tang. Thầy bảo phải mai táng trong ngày, trước khi mặt trời lặn. Những ngày sau đều là ngày xấu, bất lợi cho con cháu làm ăn.

3 giờ rưỡi chiều, một đám tang dài hàng cây số, bà con tiễn cụ về với tiên tổ. Thế mới biết quê nghèo nhưng rất giàu nhân nghĩa, sâu đậm tình làng nghĩa xóm.

Đúng 8 giờ sáng thứ hai, lão Thêm Béo có mặt tại bệnh viện. Hai người đứng ngoài phòng mổ hồi hộp, lo lắng. Đến hơn 12 giờ, kíp mổ xong. Bác sĩ báo tin mổ: an toàn. Cả hai mừng rỡ miệng cười sung sướng.

Diễm Loan nhìn Thêm nhỏ nhẹ:

- Mổ xong rồi, bây giờ phải truyền đạm, bồi dưỡng hồi sức cho cụ. Tốn kém. Em lo lắm.

- Em đừng lo. Có anh.

Nói xong hắn mở cặp đưa cho Diễm Loan một tập tiền rồi bảo:

- Anh về để chuẩn bị về quê thăm cụ.

Bất ngờ và cảm động, Loan nói:

- Ôi! Anh yêu ơi. Anh chu đáo quá. Em cảm ơn anh nhiều.

Mãi đến hôm sau, hắn mới đánh xe về thì trời đã sẩm tối. Chiếc siêu xe hàng chục tỉ màu đen bóng nhoáng dưới ánh đèn càng thêm lộng lẫy. Hắn xuống xe, bước lên thềm, bỗng hắn lạnh người khi nhìn thấy sau làn hương khói bay lên trần nhà từ bát nhang là di ảnh của bố. Hắn khóc òa lên, bước vào, thắp hương cho bố rồi lẩm bẩm:

- Con về rồi không gặp bố. Con hối hận lắm. Bố tha tội cho con.

Rồi hắn nhìn chằm chằm vào ảnh bố. Đầu tóc bạc trắng, mắt sâu hoắm. Hắn có cảm giác ánh mắt của bố đang bắn vào hắn những tia oán trách giận dữ. Hắn run người. Nhìn khuôn mặt bố xương xẩu, hai gò má nhô cao, hai má hõm sâu nhăn nheo khắc khổ cả một đời tần tảo nuôi con ăn học, hắn đau đớn xót xa, không dám nhìn lâu. Hắn cầm 1 nắm hương rồi hỏi chị Cả nơi bố nằm.

Hắn lủi thùi một mình ra nghĩa trang. Con đường quen thuộc mà ngày xưa hắn thường đi chăn trâu cắt cỏ. Đến nơi, thấy mộ bố đã được phủ đầy vòng hoa phúng viếng, hắn thắp hương rồi khấn vái:

- Bố ơi, con đã về rồi đây. Con không được gặp bố trước lúc bố ra đi. Con xin lỗi bố. Con đau xót, con hối hận lắm. Xin bố tha tội cho con… Cấp cứu bố của bồ, con đưa cho nó 100 triệu, cấp cứu bố đẻ con đóng góp 10 triệu, lại còn nói bận chưa về được. Anh Cả quát, chửi mắng con. Con si mê. Con thất đức. Con hận lắm. Con lạy bố trăm ngàn lạy.

Nói rồi hắn khóc òa lên thảm thiết, mỗi lúc một to. Tiếng khóc càng to, vòng hoa lại càng sột soạt rung mạnh.

Hắn chắp tay lạy liên hồi, cúi rạp gần sát mộ. Vòng hoa động đậy rung rinh càng mạnh, hắn sung sướng reo lên:

- Bố thiêng lắm. Bố lên gặp con rồi. Bố tha tội cho con.

Không biết là thương bố, hay là hối hận mà hắn gào lên thảm thiết. Một con cú mèo bay qua rít lên những tiếng kêu rùng rợn. Hắn lạnh người. Chắp tay vái lạy liên hồi vào vòng hoa động đậy.

Hắn khóc gào len dữ dội. Vòng hoa viếng rung mạnh đột nhiên kéo nhau chuỗi xuống.

Con Vện (người bạn của bố nó nuôi 12 năm) nằm giơ 4 chân lên trời giãy, giãy như người động kinh. Đột nhiên nằm nghiêng lại duỗi thẳng 4 chân, rung lên dữ dội. Đôi mắt đỏ như màu máu long lên sòng sọc nhìn trừng trừng vào mặt thằng Thêm, hắn có cảm giác như đôi mắt đỏ hoe đang bắn ra những tia oán hờn trách móc. Thằng Thêm sợ quá không dám nhìn. Hắn lại lạy lia lịa vào con chó mà không giám mở mắt nhìn.

- Vện ơi! Tao lạy mày. Té ra không phải bố tao lên gặp tao mà là mày. Chính mày đã theo bố tao lên rừng kiếm củi về nuôi tao ăn học. Mày đã đuổi theo con rắn đuổi bố tao. Mày đã chiến đấu sinh tử hằng giờ, đã cắn chết nó, mày bị thương ở chân. Mày đã cứu bố tao. Mày tình nghĩa lắm.

Hắn hé mắt ra nhìn thì đôi mắt đỏ hoe đã chuyển sang màu trắng giã, bọt mồm bọt mép phun ra trắng xóa. Hai dòng nước mắt giàn giụa chảy xuống

Thằng Thêm béo quay người sang chính mộ, vừa khóc vừa van lạy:

- Bố ơi! Con hối hận lắm rồi. Bố tha tội cho con. Hiện nay có tin đồn rục rịch về con, con sẽ là khúc củi tươi… . Bố “sống khôn chết thiêng” phù hộ cho con “tai qua nạn khỏi”. Con biết ơn bố suốt đời.

Hắn lại nói với con chó:

- Bố tao chết rồi, mày cũng theo bố tao mà chết rồi. Còn tao, tao còn đáng sống trên đời nữa không? Vện ơi!

Hắn lại òa khóc lên lần nữa rồi nằm gục bên nấm mộ dưới ánh trăng mờ lạnh lẽo của bãi tha ma…

Đã 9 giờ rưỡi tối chưa thấy Thêm về, chị Hai và thằng Thành- con trai chị chạy ra mộ tìm. Đến nơi hai mẹ con giật mình. Thằng Thêm nằm gục ra trước mộ còn con Vện cũng đã chết nằm cạnh. Chị Hai ứa nước mắt. Thằng Thành cũng sụt sùi, tay xoa đầu con Vện vẻ tiếc thương. Tang gia bối rối chả ai để ý đến Vện. Mấy ngày nay không thấy nó đâu tưởng nó khôn nên bị người ta bắt trộm. Ai ngờ hôm tiễn cụ ra nó cũng đi theo. Mai táng xong mọi người về. Vện ở lại với cụ.

Cắm xong nén hương lên mộ, Chi Hai đỡ thằng Thêm Béo dậy rồi bảo Thành ngày mai cùng bác Cả ra chôn cất và thắp hương cho Vện.

Trên đường về vì quá sốc và khóc nhiều, thằng Thêm Béo bước chân liêu xiêu lảo đảo. Không biết đôi chân của hắn có còn trụ vững trong cuộc đời này nữa không??

 

Lê Viết Đương

 

Bài viết liên quan

Xem thêm
Dưới bóng núi – Truyện ngắn Nguyễn Thị Thu Trang
Mùa mưa ở vùng biên như một lời thách thức của thiên nhiên. Những con đường mòn dẫn vào bản bỗng hóa thành dải bùn đặc quánh, trơn như mỡ. Mây sà xuống tận mặt người, núi rừng hùng vĩ, hoang dại, đẹp đến nghẹt thở nhưng cũng dữ dằn không kém. Con đường này Khương đã thuộc đến từng khúc cua, từng con dốc và anh biết chỉ cần lỡ tay là sẽ lao xuống vực sâu hun hút. Vượt qua những khó khăn ấy, bản Khe Nặm hiện ra như nốt nhạc bình yên giữa bản giao hưởng dữ dội của núi rừng.
Xem thêm
Bàn tay vịn - Truyện ngắn của Hội An
Truyện ngắn in ở số 153 tạp chí Văn nghệ TP. HCM
Xem thêm
Bố vợ - truyện cực ngắn của Lê Thanh Huệ
Nguồn: Diễn đàn Văn nghệ Việt Nam số 40 tháng 9 năm 2025.
Xem thêm
Chuông chùa Chân Giáo – Truyện lịch sử Nguyễn Thị Việt Nga
Mùa đông năm ấy đến sớm. Mới cuối tháng mười âm lịch mà gió bấc đã rít lên từng đợt, khí lạnh xuyên da thịt. Gió quất nghiêng những ngọn cây bồ đề và gốc đại quanh chùa Chân Giáo. Không khí buốt giá và ảm đạm, sương đọng đầy trên cành khô, thấm cả vào đá, vào gạch, vào những pho tượng Phật im lặng như thời gian đã đông cứng lại, đóng khung vào những hình hài cụ thể.
Xem thêm
Giấc mơ hoa cúc vàng - Truyện ngắn của Tàn Tuyết
Tàn Tuyết tên thật là Đặng Tiểu Hoa, sinh năm 1953, là một nhà văn và phê bình văn học tiên phong của Trung Quốc. Những năm gần đây, Tàn Tuyết liên tục được đề cử trao giải Nobel văn học. Một số tác phẩm của bà đã được xuất bản ở Việt Nam như: Hoàng Nê phố, Bảng lảng trời xanh, Đào nguyên ngoài cõi thế, Những chuyện tình thế kỉ mới, Phố Ngũ Hương…
Xem thêm
Hoàng hôn trên bờ sông Main - Truyện ngắn của Trần Thủy
Tôi gặp em vào buổi chiều hôm ấy. Khi ánh mặt trời thoắt vàng như mật choàng ngập trên từng ngôi nhà rồi bất chợt lóng lánh màu hổ phách, đổ sang sắc rượu chát thành một vệt dài trầm mặc phủ kín đôi bờ sông Main.
Xem thêm
Mái tranh nghèo của mẹ - Truyện ngắn Đặng Chương Ngạn
Truyện ngắn được Giải Nhì (không có giải nhất) Giải thưởng Quỹ nhà văn Lê Lựu 2018-2020
Xem thêm
Bay trong gió núi - Truyện ngắn Vừ Thị Mai Hương
Tôi nằm đây nghe tiếng lục lạc kêu. Thứ âm thanh đinh đinh đang đang mỗi buổi chiều người ta lùa đàn bò đi qua khiến cho linh hồn tôi cảm thấy thật rộn ràng, vui tươi và khoan khoái lạ kỳ. Cái cảm giác này trước đây chưa bao giờ tôi có được. Giờ thì, tôi đã cảm nhận thấy thật rõ ràng thứ âm thanh đó, cùng với hương vị nồng nồng âm ấm của đất, mùi chan chát mằn mặn của đá, mùi thơm thoang thoảng của cỏ voi, mùi ngòn ngọt chua chua của những bông hoa tam giác mạch ai đó làm vương hạt trên nấm mộ tôi.
Xem thêm
Người phụ nữ nhỏ nhất thế giới - Truyện ngắn của Clarice Lispector
Trong tận vùng sâu thẳm của châu Phi xích đạo, nhà thám hiểm người Pháp Marcel Pretre, một thợ săn và kẻ sành đời, đã bắt gặp một bộ tộc Pygmy nhỏ bé đến đáng ngạc nhiên.
Xem thêm
Chiếc bọc nhung - Truyện ngắn Võ Đào Phương Trâm
Đốp! Con heo đất vỡ toang, mớ tiền nằm xen lẫn những mảnh vỡ, lăn lóc trên nền nhà gạch tàu cũ kỹ, Khiêm nhanh tay mở mấy tờ giấy bạc, bung ra cho thẳng thóm. Những tờ giấy bạc nhăn nhúm, phai màu vì nhuốm mồ hôi và nằm xộc xệch trong cái túi quần khi Khiêm nhét vội.
Xem thêm
Hận thù và Yêu thương – Truyện ngắn Đông Sơn Lữ Khách
Có những vết thương chiến tranh tưởng chừng đã ngủ yên trong ký ức, nhưng chỉ cần một ký hiệu, một hình xăm, một cái tên… tất cả lại ùa về như ngày hôm qua. Thế nhưng, giữa bóng tối ấy, tình yêu của một chàng trai Việt và một cô gái Hàn đã thắp sáng hi vọng – hi vọng rằng hận thù rồi cũng sẽ nhường chỗ cho yêu thương.”
Xem thêm
Kịch hay – Truyện ngắn Lê Hứa Huyền Trân
Vài tấm hình được quăng trên chiếc bàn kính, bên trong hiện rõ hình hai người dường như có cảm giác đang tựa vào nhau nhưng vẫn còn do dự vì bị sự ràng buộc bởi miệng lưỡi của người đời. Bóng chiều tà từ từ đổ xuống khung cửa sổ bằng kính của ngôi nhà sang trọng. Thứ ánh sáng cuối ngày có màu hồng đậm vẫn kịp hắt vào khiến đôi mắt người phụ nữ đột nhiên cũng ửng hồng và bắt đầu đong đầy hoàng hôn trong đó.
Xem thêm
Lời thề sinh tử - Truyện ngắn của Phạm Thanh Thúy
Thuôn không muốn lão Nhạc vào nhà. Lão Nhạc già lụ khụ, ăn mặc lôi thôi, dù con cái lão cũng chẳng đến nỗi nào.
Xem thêm
Người đến từ nghìn trùng – Truyện ngắn Chu Phương Thảo
Tôi sinh ra ở một làng chài nhỏ, nơi những triền cát trắng kéo dài đến tận chân trời, nơi gió và sóng chạm nhau cùng thì thầm những bản tình ca êm dịu. Tuổi thơ tôi trôi qua như một giấc mơ dịu ngọt, vắt qua những buổi chiều vàng nắng, theo tiếng cười hồn nhiên vang vọng bên những mái nhà thấp thoáng khói lam chiều. Cuộc sống tuy chật vật, nhưng lòng người nơi ấy rộng như biển cả, ấm như nắng sớm.
Xem thêm
Trôi trên sông trăng – Truyện ngắn Vừ Thị Mai Hương
Mưa sầm sập. Mưa ào ào. Ánh trăng loang loáng trong làn mưa, vỡ tan trong ánh chớp. Trong màn đêm tối đen mịt mùng, xung quanh chỉ vọng lại tiếng nước đổ ào ào từ trên núi xuống. Tiếng bước chân chạy uỳnh uỵch trong đêm.
Xem thêm
Phán chấu. Truyện ngắn của Nông Quốc Lập
Tiếng gọi cầu cứu của thằng Bun như xé toang khoảng không gian ra thành nhiều mảnh. “Cứu cái gì, cứu ai, cháy nhà à, giết người à, rắn cắn à…?” Tiếng những người làng hỏi nhau, những cặp mắt tròn xoe, ngơ ngác. Dù không biết chuyện gì xảy ra với nhà Bun, nhưng khi nghe tiếng gọi cứu thì ai cũng ra khỏi nhà hướng về nơi có tiếng gọi.
Xem thêm
Bông bí vàng trên giàn mướp hương - Truyện ngắn Phan Thành Đạt
Hưng rón rén bước lên thềm, gõ cửa. Không ai đáp. Chỉ có tiếng chim trên giàn, tiếng cá quẫy nhẹ dưới ao. Giữa khung cảnh ấy, hình ảnh một cậu trai thành phố đứng giữa sân quê bỗng trở nên bé nhỏ, lạc lõng – nhưng cũng là khởi đầu cho một mùa hè không giống bất cứ mùa hè nào trước đó.
Xem thêm
Người đàn bà vẽ tranh kiếng – Truyện ngắn Lưu Kiều Nhi
Tôi về đến nhà đúng lúc ba và chị Hai đang hì hục đem mớ tranh kiếng của má ra cất ở nhà kho phía sau. Tôi biết ngay là má có việc đi đâu đó nên hai người họ mới cả gan đến thế. Chị Hai nói má không chịu ở nhà nghỉ dưỡng bệnh, lại lén đi lặt cuống ớt với mấy người đàn bà trong xóm. Ba cười hiền lành bảo: Kệ bả. Bắt bả ở nhà hơn bắt cóc bỏ dĩa. Lại phụ ba một tay, dọn cho xong đống nợ này đi bây!
Xem thêm
Án ma ni thiên ý - Truyện ngắn Ny An
Ở gần cuối xã Xay Xát, đi qua khỏi con dốc sỏi đá bụi bay xám mặt sẽ tới Quán Phật. Hai lùm thiết mộc lan um tùm đứng trước ngõ hút tài lộc, nở bông ngào ngạt mỗi tối. Quán Phật nằm giữa khu vườn thuốc nam, lắp camera từ ngõ vào tới cửa và phòng khách. Bờ tường gắn lưới thép B40 ngăn khu vườn với dải cát trắng trải dài đầy dứa dại, cây bụi và xương rồng gai nhọn tua tủa.
Xem thêm