TIN TỨC
  • Truyện
  • Mùa thu xám – Truyện ngắn Trần Hương Giang

Mùa thu xám – Truyện ngắn Trần Hương Giang

Người đăng : phunghieu
Ngày đăng: 2021-12-19 11:32:48
mail facebook google pos stwis
3596 lượt xem

 

(Vanchuongthanhphohochiminh.vn) – Cô ấy vo từng cụm lá vàng nát trong tay, môi mím chặt không cho thành tiếng nấc. Có lẽ vì cô đã khóc nhiều rồi. Thôi đừng khóc nữa. Tự nhủ mình như thế rồi cô lau nước mắt ráo hoảnh nhìn những cụm lá vàng chết rơi vải trên sân nhà. Khu vườn mùa này lá vàng rơi đầy không kịp quét, ừ mà quét lá làm gì khi lòng cô cũng đang chứa cả một khối rác to đùng không thể nào quét ra khỏi được. Rác của lo âu của đau đớn của chán chường tuyệt vọng… Chúng có thể tích tụ lại thành một khối ung thư không thể chữa lành! Có tâm hồn nào chứa niềm vui trong thời buổi này? Con Virus Corona giết người đang thầm lặng tìm ai đó để tiễn họ đi khỏi thế gian này một cách lạnh nhạt tàn nhẫn như đang tìm đến với cha cô!

Nhà văn Trần Hương Giang

Hai ngày trôi qua thật buồn thảm trong căn nhà chỉ có ba người. Mẹ cô và cậu em trai cứ khóc hoài khiến cô muốn khóc theo. Nhưng cô khóc cũng chẳng làm được gì nên cô thường đốt nhang trên bàn Phật cầu nguyện cho cha được thoát qua cơn nạn. Tin từ bệnh viện ít ỏi nên cả nhà sốt ruột. Mọi người ủ rủ chờ đợi tin vui…

Cô run rẩy khi nghe tin từ bệnh viện gọi về cho hay cha cô đã không qua khỏi. Tiếng khóc nấc của cô khiến cho mẹ và em trai hoảng hốt.

– Cha đã đi rồi!.

Họ khóc lớn quá khiến cho hàng xóm vọng tiếng sang hỏi:

– Chú đi rồi sao?

Người ta chỉ hỏi nhưng không ai dám bước ra khỏi cửa. Sửng sốt nhìn vào ngôi nhà đang tràn cơn đau với những tiếng khóc nấc:

– Lại thêm một người nữa ra đi!

Ông hàng xóm buột miệng. Ngày nào cũng có hàng trăm người ra đi. Còn số người ông ấy quen biết thì chỉ có ít. Cũng đủ cho ông choáng váng tự hỏi: “Mình thì sẽ ra sao…?”.

Làm gì bây giờ khi cha mất mà cả nhà không thể thấy được mặt cha không vuốt được mắt cha. Không đến gần bên cha. Những đứa con đã trở nên bất hiếu tự lúc nào. Những người vợ chồng đã trở nên xa lạ tự khi nào. Nghe cha mất chỉ biết ôm mặt khóc!

***

Cậu em bước lên tầng hai đứng ngây một hồi và cậu quyết định dọn dẹp lại bàn thờ Phật, làm cho cha một cái bàn thờ nhỏ. Kiếm đâu cho ra một cái mặt nhang cho cha khi mọi người đều phải ở yên trong nhà. Không có ai buôn bán. Cậu nghĩ đến cái ly cao và lấy gạo bỏ gần đầy vào làm mặt nhang cho cha. Một bình hoa giả. Mở tủ lạnh ra lấy hết trái cây cho vào đĩa. Rót một cốc nước. Thế là tạm đủ. “Xin cha tha thứ cho chúng con. Cứ tạm vậy cha nhé. Con sẽ thắp nhang cho cha tới khi nào nhận được hủ cốt của cha. Khi đó con sẽ ôm cha lâu hơn. Con sẽ ôm ghì cha trong lồng ngực như ngày con còn bé cha vẫn thường ôm ghì hôn lên trán con…”.

Hai chị em đem hết lên sắp trên bàn thờ. Còn tấm hình duy nhất cha treo trên tường khi ấy cha còn trẻ lắm. Cô gỡ xuống đặt tạm trên bàn thờ. Hai chị em thắp nhang. Vừa khan vừa khóc:

– Ba ơi… Ba ơi…

Người mẹ đã không ngồi dậy nỗi vì cái chứng đau cột sống bỗng đau nhói lên lạ kỳ. Bà nằm xuôi chân trên giường:

– Ông ơi ông ơi tôi hối hận lắm. Tôi xin lỗi ông nghe.

Bà nhớ lại trước một tuần ông bị nhiễm hai người đã cãi nhau vì cái giàn hoa lan. Gần hai tháng rồi không làm ăn gì được cứ ở yên trong nhà. Khủng hoảng tinh thần lắm. Ông cứ chăm lò cái giàn hoa lan trên sân thượng. Còn bà thì lục lọi hết đồ nhà bếp ra lau chùi. Làm cho vơi lòng trong cơn sợ hãi. Có nhiều ngày thiếu thức ăn không biết mua ở đâu. Lúc này cả nhà ăn qua bữa đỡ đói. Ông có lương hưu. Bà nghỉ bán cửa hàng quần áo. Con gái cũng nghỉ dạy học. Con trai sinh viên năm cuối. Ai cũng như bị nhốt tù trong căn nhà hai tầng chật hẹp quá bức bối. Bà hận con Virus vô hình đã làm khổ mọi người. Cả thế giới chết nghiêng chết ngửa không kể hết. Nó đã cướp mất chồng của bà. Ba người còn lại thì sự sống như ngàn cân treo sợi tóc.

Cả ba người đang trong cơn đau buồn khủng hoảng, bà con bạn bè gọi điện chia buồn nhưng họ chỉ trả lời được hai câu là cúp máy. Họ đang chờ đợi ngày cha chúng về. Cha sẽ về… Và như thật một sáng sớm họ được gọi chuẩn bị để đón nhận hài cốt của cha. Một người lính đi vào trước chào cả nhà. Một người lính đi sau ôm trong tay cái hộp màu trắng có ghi tên địa chỉ của người mất. Họ mang cha của hai con trở về, người chồng của bà đã trở về… Đón nhận hài cốt chỉ có những tiếng khóc ai oán…

Cậu con trai ôm cha trong lồng ngực:

– Con ôm cha đây nè.

Ôm cha bằng xương bằng thịt thì không có rồi. Từ cái ngày cha đi khỏi căn nhà này đến với bệnh viện chỉ nghe toàn tin buồn. Giờ còn buồn nào hơn khi cha trở về nhà trong chiếc hủ sành màu trắng…

Mấy ngày qua nhanh tin buổi sáng khủng khiếp nhiều người nhiễm bệnh và chết. Mấy ngàn người… Mấy ngàn người… Con số như nhảy múa trước đôi mắt đỏ ngầu chờ chực ứa nước mắt. Nỗi đau ngút ngàn không biết than thở cùng ai.

***

Tin nhóm thiện nguyện chở cơm gạo thức ăn đến cho bà con khiến cho bà con cả xóm mừng rỡ. Chẳng ai bảo ai đều bước ra khỏi nhà bịt miệng với chiếc khẩu trang tự ý đứng cách nhau bốn mét. Anh tình nguyện viên xuống khỏi xe mang lần lượt từng gói thức ăn đến đặt trên chiếc bàn dài rồi quay lại chiếc xe. Thế là họ lần lượt thay nhau đến thứ tự lấy một người một gói rồi lặng lẽ quay về. Y như một vở kịch câm. Không câm sao được khi họ đã bịt miệng và sợ hãi sẽ bị lây lan virus Corona! Cô đứng trong thềm nhà nhìn theo bỗng cô bật khóc. Vậy đó, ngày thường ai cũng ăn mặc tử tế lo làm ăn. Cả xóm không ai đói. Vậy mà chỉ sau hai tháng bó tay ngồi yên trong nhà họ đã không còn gì để ăn, có tiền cũng không mua được thức ăn vì không có ai bán. Tất cả các cửa hiệu đều đóng cửa. Sài Gòn vắng tanh. Họ đói thật sự. Họ chờ đợi từng miếng ăn của từ thiện hằng ngày như những kẻ ăn xin. Có bao giờ họ nghĩ đến một ngày mình sẽ như vậy đâu?

Con bà Năm bán bánh xèo thiếu ăn đã đành. Nhà bà Bảy có con cái đi làm công ty mà cũng thiếu ăn. Nhìn mấy đứa nhỏ đón từng gói cơm đôi mắt sáng lóe mà lòng cô đau như cắt. Ai thương ai hơn trong hoàn cảnh đau xót chung như thế này. Từng nhóm người đi cứu trợ lo cho người thiếu thốn cũng an ủi phần nào nỗi đau. Hóa ra lúc này người dân thương nhau hy sinh cho nhau bất kể khó khăn nào. Ở đâu dân cần là có người mang thức ăn đến. Người ta để đồ ăn miễn phí trên các nẻo đường để cho ai cần có thể ghé lấy một ít để ăn qua bữa. Cô khóc nhưng bỗng nghe ấm lòng. Còn một điều gì đó thật thiêng liêng trong trái tim người Việt. Họ thương nhau vô cùng!

Sau khi đưa tro cốt cha gởi lên Chùa, cùng với Sư thắp ba cây nhang vái lạy cha rồi cô và cậu em trai quay về ngay vì không ai được gần ai. Một đêm thật dài cô không thể nào ngủ được. Cô ngỡ như mình sắp ngã xuống bất thình lình vì dường như đã hết sức chịu đựng. Đêm nay con số được phát thanh viên đọc lên. Rồi tin xóm này xóm nọ có người bị F0… Ai cũng đóng cửa trốn trong nhà dẫu thiếu ăn và đang rơi xuống tận cùng của nỗi tuyệt vọng. Đúng bốn giờ sáng cô vùng dậy, cố gắng uống một cốc sữa nhai một miếng bánh. Cô vào FaceBook đăng dòng tin: “Tôi muốn giúp đỡ bà con những nơi đang thiếu đói vì thất nghiệp không có tiền để sinh sống. Tôi muốn kêu gọi sự chung tay của bà con bạn bè để chúng ta cùng lan tỏa yêu thương đến với bà con đang rơi vào hoàn cảnh khốn khó. Nếu trong ngày hôm nay các bạn đóng tiền về cho tôi, ngày mai tôi sẽ tìm cách chuyển thức ăn đến cho bà con! Mong các bạn nhiệt tình chung tay với tôi nhé!“.

Trang Facebook vừa tung ra là có hai cô bạn thân đồng ý gởi tiền về chung tay. Mừng quá cô gọi thêm vài người bạn thân để cùng thực hiện việc thiện nguyện này. Một chương mới bắt đầu, thay vì ngồi im khóc lóc cô phải đứng dậy để làm cái gì đó để mang tiếng cười đến cho người khác. Nỗi buồn vơi bớt và cô tự thấy có một năng lực yêu thương ngập tràn trong trái tim mình. Cô tự tin hơn và tin rằng ít nhất mình sẽ mang nụ cười đến cho những người đang khóc kia. Và chính cô cũng đang khóc đang cần sự vuốt ve an ủi của những người thân yêu cho nỗi đau được xoa dịu. Nhưng cô nghĩ nỗi đau này sẽ hòa chung với vạn nỗi đau để sẻ chia nhau lúc này mới cần thiết và ý nghĩa hơn tất cả.

– Ba nằm yên rồi ba nhé. Mỗi ngày vẫn còn hàng ngàn người cùng nằm xuống như ba. Con khóc họ khóc. Cả thành phố khóc. Cả đất nước khóc…

Từ hôm đó ngày nào cô cũng ôm cái máy điện thoại liên lạc với bạn bè bà con, với các nhóm người ở trong các khu nhà trọ để tìm kiếm người cần giúp đỡ. Không thể tưởng bỗng dưng cô trở nên mạnh mẽ như thế. Dù trái tim cô thực sự đã nát tan ra trăm mảnh. Đau đớn quá, thuơng xót quá cả thành phố Sài Gòn đang khóc rên đói khát. Bây giờ cô mới chợt hiểu ra. Khi chia sẽ nỗi đau cũng là một dạng của hạnh phúc.

Hình ảnh mấy thằng bé con ăn mặc rách rưới đưa hai đôi tay lên chờ đón nhận một hộp cơm của từ thiện đã đánh động trái tim cô, và cô bỗng bật khóc sau khi em Bảo gởi ảnh lần phát cơm từ thiện đầu tiên đến cho cô. Cứ mỗi lần đi giao cơm em ấy lại có chụp nhiều tấm hình gởi về. Dù cô chỉ ở nhà lo điều động người nấu cơm phân chia ra mấy trăm phần cơm cho mấy nơi nhưng cô đã thấy được thực tế qua những tấm hình Bảo gởi về. Mỗi ngày thêm nhiều nỗi buồn chồng chất. Hình như ngày nào nhìn ảnh cô cũng khóc!

***

Cô bé Liên gọi điện cho cô nói:

– Cô ơi cả nhà em sẽ về quê vào ngày mai. Em xin chào cô nhé. Em cám ơn cô rất nhiều cả tuần qua đã cho xóm con nhiều phần cơm để no bụng. Nhưng tụi con quyết định về quê thôi. Cứ bị nhốt tù túng trong nhà trong xóm nhỏ không có gì để ăn rồi còn sợ bị Covid nữa. Sống như này khủng khiếp lắm cô ơi!

Nghe nó nói một hơi dài, cô thở phào.

– Vậy khi đang bị cấm đi đuờng làm sao mà các em về được?

– Dạ đông lắm cô ơi, bọn con hẹn nhau sẽ đi đến ngã tư và chạy về phía miền đông. Mặc kệ cứ chay ra khỏi Sài Gòn là đuợc cô à.

– Ôi cô lo cho bà con quá…

– Con xin tạm biệt cô. Con xin thắp cho ông ba cây nhang. Chưa biết khi nào con vào lại, có thể ở luôn ngoài quê đi học luôn cô ạ.

Em ấy tắt máy rồi cô cũng còn sững sốt. Họ sẽ bỏ Sài Gòn đi hết sao? Họ thật đáng thương chỉ là những công nhân nghèo đến Sài Gòn tìm việc làm với hy vọng sẽ đổi đời…Nhưng họ lại muốn vất bỏ lại tất cả để quay về. Còn gia đình cô thì ở mãi nơi đây dù cha đã bỏ đi theo cách khác. Ôi đau đớn chồng chất lên dân Saì Gòn. Mỗi sáng lại nghe tin thêm mấy ngàn người chết. Lò thiêu Bình Hưng Hòa không có chỗ thiêu xác. Cảnh tượng ở đó như thế nào ai cũng tường tựong ra để mà khóc thương cho người chết và lo sợ cho người sống.

Sáng sớm mở Facebook ra cô đã đọc thấy nhiều trang đăng tin hàng ngàn người lái xe máy chở vợ chồng con cái và vật dụng trên một chiếc xe máy. Ai cũng vậy họ chở những gì họ có và ùn ùn kéo nhau từng đoàn ra khỏi thành phố. Thấy đoàn xe dài nối đuôi nhau bất kể hiểm nguy trên đường dài và không ai cấm cản họ được. Quay về là tìm đường sống khi thành phố mỗi ngày vẫn tăng tin số nguời chết lên đấn chục ngàn người. Thương cho họ những gia đình nghéo sống trong các khu nhà trò vách san sát vách rất dễ lây nhiễm. Họ đã chạy bất kể như thế nào dọc đường chỉ mong được về nhà… Cô đưa cho mẹ và em trai xem, ai cũng rơi nước mắt còn cô thì òa khóc như trẻ nhỏ. Thương quá Việt Nam quê hương mình. Thương quá những ngừoi đi tìm thiên đàng nơi xứ sở phồn hoa này rồi vẫn không có nhà ở vẫn bỏ về không của cải!

Những trang báo lần luợt đưa tin từng đoàn người kéo nhau rời khỏi Sài Gòn. Trên một chiếc xe Honda họ chở ba bốn người cùng những thứ lỉnh kỉnh theo. Gia tài của những công nhân ở trọ chỉ đơn giản thế. Những gia đình nghèo sống tạm bợ cho qua ngày tháng. Họ nghèo thật sự đấy thôi! Mọi người chộn rộn theo dõi báo và trên TV. Ai cũng rơi nước mắt. Có vài kẻ trách móc nhưng rồi trái tim họ cũng mềm nhùn vì thương xót. Họ đi giữa đuờng dài mệt lả quá họ nằm ngủ trên dọc đuờng, trên thành cầu rất thê thảm. Họ liều thân đến bước đường cùng. Dân thương nhau nhiều nên họ vẫn làm thành từng sạp nhỏ để sẵn thức ăn cung cấp cho người đi đuờng. Nhìn các em nhỏ ngủ gục trên tay mẹ mệt mỏi càng xót xa hơn. Cả đất nước khóc cho dân. Nhưng họ đã rời xa đuợc Sài Gòn là họ đã bớt sợ hãi. Họ sợ chết và đi tìm về môt nơi bình yên hơn…

Cậu em trai muốn đi làm tình nguyện viên để giúp bà con nhưng cô ngăn lại:

– Ba đã mất rồi chỉ còn em. Chị nói vậy em hiểu chứ. Xin em cứ ở yên trong nhà dùm chị.

Tuấn cứ đi ra đi vào như con khỉ. Nhìn em cô lắc đầu. Không phải ai cũng có thể xông pha. Đã có nhiều đoàn tình nguyện từ tỉnh khác đến tham gia. Nhiều đoàn Y tế bác sĩ điều dưỡng về tham gia. Tuổi thanh niên đầy sức sống và yêu quê hương vô giới hạn như Tuấn và nhiều ngừơi khác đã cho thấy đuợc ý nghĩa của lòng dũng cảm thương nhau của dân như bí với bầu. Tuấn hỏi chị:

– Thế bây giờ em phải làm gì?

– Chăm sóc mẹ cho chị. Để chị làm một mình là được rồi. Vậy nhé!

– Làm sao mà ngồi yên được chị ơi!

– Em không nghe chính quyền bảo người dân phải ở yên trong nhà sao? Có người lo đi giúp từ thiện đã bị nhiễm covid nhập viện rồi đó. Em cũng biết cô ca sĩ Phi Nhung đã qua đời rồi mà, và chú Công an phường lo đi phát quà cho dân đã lây nhiễm Covid! Chúng ta phải ở yên trong nhà thôi. Chỉ có ai đủ điều kiện mới được xông vào cuộc chiến này em ạ! Lúc này ta cần bình tĩnh hơn lúc nào hết nha em!

Tuấn nghe chị nói có lý gật đầu:

– Dạ em biết rồi chị. Vậy chị cần chị cứ nói với em để em phụ chị lo việc từ thiện giúp dân chị nhé!

Cô nhìn em nghe thương xót vô vàn. Cậu sinh viên nhiều hoài bão chừ đang ngồi yên như vậy đó. Không biết ngày tháng sắp tới sẽ như thế nào mà lòng cô đang rối như tơ vò, đang đau như thống khổ, niềm hy vọng thì lụn tắt, đau đớn nhất là hai chị em đã mất đi một người cha! Nghĩ tới đó cô lại úp măt trên tay khóc òa. Không biết đây là lần thứ một trăm chưa mà cô đã khóc từ ngày Covid ụp lên mảnh đất Sài Gòn này. Những ngày thương đau đã lần lượt bày ra lắm cảnh đói nghèo trên cái xứ sở tuởng chỉ có thần tiên! Nhưng vẫn còn nhiều và nhiều ngày tháng sắp tới sẽ ra sao khi bão giông vẫn còn đến trên xứ sở thân yêu của cô và trên cả thế giới loài người???

Sài Gòn tháng 12 năm 2021

T.H.G

 

Bài viết liên quan

Xem thêm
Lock down – Truyện ngắn của Bùi Đế Yên.
Nhà văn Bùi Đế Yên làm thơ trước khi viết truyện ngắn. Đọc truyện của chị, tưởng chị đang ngồi thủ thỉ kể một câu chuyện vừa mới xãy ra đầy hấp dẫn, khi nghe hết chuyện, lòng ta cứ thấy bâng khuâng …
Xem thêm
Nguyền rủa - Truyện ngắn
Gia đình bà Hường chuyển về sống lam lũ với xóm nghèo. Các khu dân cư mọc lên như nấm sau mưa; lối mòn biến thành đường nhựa. Ông Tấn suốt ngày cắp laptop vợ mua, đi “quan hệ kinh doanh”; đám trẻ con tò mò kháo nhau ông không biết dùng máy vi tính.
Xem thêm
Đêm trước phiên chợ – Truyện ngắn của Lương Mỹ Hạnh
Lão Hạo không lộ mặt, ra lệnh cho tay chân nhanh chóng neo thuyền lại. Chúng lấy những đoạn dây chão to bằng cổ tay chằng buộc hai thuyền kẹp cứng với nhau. Mặt đằng đằng sát khí, hơn chục thằng cầm dao, kiếm, côn nhảy sang thuyền thằng Lanh. Một cuộc ẩu đả bất phân thắng bại nổ ra, hai bên cùng xông vào nhau đấm đá túi bụi.
Xem thêm
Tro bụi ngược chiều – Truyện ngắn Tịnh Bảo
Nắng trưa vàng như chảo mật ong tưới xuống. Nghĩa trang lớn nằm ở ngoại ô, những ngôi mộ nơi góc khuất bị cỏ dại bọc kín, bia đá lấm bụi, từng vệt bẩn kéo dài chảy xuống theo vệt nước mưa, có lẽ do cơn mưa chiều qua.
Xem thêm
Nắng chiều còn chảy – Truyện ngắn Đỗ Thanh Tuân
Trời xứ núi chuyển giông lúc nào cũng dữ dội như đón bão. Gió ầm ào. Cây rừng nghiêng ngả. Lá bay tứ tán. Mây ùn ùn về sắp đầy đầu núi, đen kịt.Chiếc xe máy chở Lan vừa chạy vừa nhảy cà tưng qua mấy ổ gà, những mỏm đá nhô cao của con đường núi thiên thẹo. Nước lùa ra đường đầy rều rác, cây bụi. Nhìn lên một bên là vách cheo leo, nhìn xuống bên kia là vực trong mưa chiều, trong cái sâu hun hút. Xa dưới kia, thác nước ào ào dội. Chốc chốc, chiếc xe dẹo mình cót két. Vậy mà bà chủ tiệm tạp hóa cứ đinh ninh là sẽ bắt cho cô chiếc xe thồ xịn nhất để vào nóc. Đúng xe núi hẳn hoi. Thiệt núi. Bà cười cố ý nhấn mạnh chữ “núi”. Xe cô, cứ để đó, khi mô trở ra thì lấy về. Dù chuẩn bị tâm lí trước nhưng Lan vẫn ngẩn người. Ở đây người ta sống bằng niềm tin. Lời nói ra xác tín như rìu chặt vào cây. Bà đưa Lan cái choàng mưa, tiện tay dúi thêm cái bao bóng lớn, nói ngó trời trong rứa chứ chút nữa thể nào cũng mưa, bỏ ba lô vào bọc ni lông cho khỏi ướt. Nhìn mớ đồ lỉnh kỉnh trong hành trang của Lan, bà cười. “Mong cái nóc Tu Mơ Rông giữ chân cô được.”
Xem thêm
Cô gái đứng trước biển Nhật Lệ - Truyện ngắn Vũ Khắc Tĩnh
Cô gái đã từng có nhiều ước mộng trong đời. Ngoài những giờ học ở trường, những lúc rảnh rỗi cô gái thích đi biển, thích đứng một mình trước biển hằng giờ ở đó, nhìn biển bình minh, mặt trời tròn vành vạnh đỏ rực lung linh, nhìn những con chim hải âu tung cánh bay dật dờ, chao nghiêng trên biển. Một buổi sáng bình minh trên biển rất đẹp, lung linh, lung linh, những đợt sóng vỗ tung toé trắng xoá. Lúc này biển đông người tắm, biển xao động tiếng cười nói của mọi người đánh tan sự im lặng, họ đùa giỡn với sóng nhấp nhô. Ai làm gì mặc kệ, cô gái vẫn đứng bất động một mình trước biển, trong đầu suy nghĩ gì không biết. Làm sao mà biết được. Tắm biển thì không bao giờ tắm. Một cô gái lạ lùng, tôi chưa từng thấy, từng gặp trường hợp này bao giờ. Đến biển, cô gái đứng nhìn biển trong tích tắc bình minh rồi về.
Xem thêm
Đoạn chi ma cước - Truyện ngắn của Châu Đăng Khoa
“Đoạn chi ma cước” dẫn người đọc vào cõi thiền – kiếm huyền bí của Edo, nơi một Ronin tật nguyền đối diện cái chết, ký ức và bản thể. Với bút pháp giàu hình ảnh và triết lý, Châu Đăng Khoa đã tạo nên một truyện ngắn độc đáo, đẹp và ám ảnh như một đường kiếm xé tuyết.
Xem thêm
Bất ngờ - Truyện ngắn của Lê Thúy Hà
Nhìn theo cô giáo trẻ lễ phép, thân thiện gửi xe chỗ ông, rồi bước đi hướng về căn phòng của lão trưởng phòng giáo dục thành phố, lòng ông Thái bỗng dấy lên nỗi bất an, “sao bây giờ vẫn còn có người đẹp tự nhiên, hương sắc mộc mạc thế, khéo lại là món mồi ngon tiếp theo của hắn rồi”. Nhưng ông đang mong muốn cơ hội này xuất hiện từng ngày, mà sao khả năng cao là đang đến, ông lại thấy lo lắng, bất an? Có phải sự mộc mạc, nhân hậu toát ra từ ánh mắt, giọng nói, con người cô giáo trẻ ấy khiến ông thấy bứt rứt.
Xem thêm
Người giữ mùa gió – Truyện Chu Phương Thảo
Con đường làng mùa hạ vẫn bụi mờ và khét nắng như thuở nào. Giữa cánh đồng khô cháy, một cậu bé gầy gò đang lom khom mò cá trong mương nước đục. Chiếc quần vá, đôi chân trần rớm máu vì gai cỏ nhưng ánh mắt sáng, kiên cường như muốn nuốt trọn cả chân trời nắng gắt.“Vũ ơi, về đi con, trưa rồi! Mẹ nấu cơm xong hết rồi đó!” Tiếng người phụ nữ gầy yếu gọi vọng từ xa, lạc giữa gió Lào bỏng rát. Cậu bé quay lại, cười toe toét:“Con bắt thêm con cá nữa thôi mẹ ơi! Tối nay mình có canh cá ăn nha!”
Xem thêm
“Quyền năng của người lớn” – Truyện ngắn Nguyễn Bình An
Giấc ngủ trưa của tôi bị phá tan bằng một thứ âm thanh làm tôi giật thót mình - tiếng mẹ chửi con.Mày đi khỏi nhà tao! Tại sao mày uống ca cà phê mà không dẹp? Đợi tao dẹp ha gì? Tao là mẹ mày hay ở đợ cho mày? Nội dung câu chửi cũng không đến mức khủng khiếp. Nhưng cái giọng chửi thì đáng kinh. Nó the thé, hoằm hoặm. Đó là tiếng chửi mà Bích trút xuống đứa con trai mới tám tuổi của mình - thằng Long. Long ngồi thu mình lại sát góc nhà. Hai tay như đang cố bịt tai. Hai chân dạng, lưng ngả ra sau tìm điểm tựa nơi vách nhà. Mắt mở thao láo, vô hồn. Dù cây cần nước để sống. Nhưng Long như một cây non quằn quại dưới làn nước mạnh liên tục dội tạt vào. Nó oặt mình đi. Bà mẹ trẻ đang dạy con hay đang trút hằn học trong người? Dũng - chồng Bích - đi làm gần hai tháng nay chưa thấy gửi tiền về. Những cuộc điện thoại của Bích gọi đi trong nước mắt nhưng Dũng luôn đáp lại bằng sự hững hờ.
Xem thêm
Nước cuốn bông tràm – truyện ngắn Chinh Văn
Lý do trở về cửa biển nầy của chị là gì?. Mỏi gối chồn chân hay hương tàn sắc nhạt?, nhớ cố hương hay lương tâm lên tiếng?, chính chị cũng không trả lời thỏa đáng. Cũng có thể là tất cả những cái đó thôi thúc chị về quê. Chỉ biết rằng sau những đau khổ chất chồng, sau những tháng ngày bon chen ở đất Sài Gòn, nay chị về vùng U Minh Hạ nầy nương nhờ nhà vợ chồng đứa cháu để sống qua ngày với nghề buôn bán cá khô.
Xem thêm
Cánh ngỗng đỏ bay qua giếng ngọc - Truyện lịch sử Nguyễn Thị Việt Nga
Chiều ở Loa Thành lặng như tờ giấy đã ố màu. Không tiếng người. Không bóng ai. Chỉ gió thổi cỏ lau nghiêng ngả, cuốn theo mùi đất xưa lẫn với mùi tro tàn cổ tích.
Xem thêm
Lời hứa - Truyện cực ngắn của Lê Thanh Huyền
Nguồn: Diễn đàn Văn nghệ Việt Nam số 41 tháng 10/2025.
Xem thêm
Ký ức tuổi thơ tôi – Truyện ngắn Vũ Mạnh Định
Có một miền quê nằm bên dòng Hoàng Long lặng lẽ, nơi triền bãi xanh mướt ôm lấy con nước hiền hòa, nơi mỗi chiều vang lên tiếng chuông chùa Thông Linh Tự và mỗi mùa hội đình lại rộn ràng cờ hoa rợp ngõ. Ấy là quê tôi - thôn Thần Thiệu nhỏ bé nhưng chan chứa tình người, nơi đã nuôi dưỡng tuổi thơ tôi bằng tiếng trống hội, bằng mùi khói rơm chiều và những câu chuyện lịch sử vọng về từ ngàn xưa.
Xem thêm
Máu đỏ da vàng – truyện ngắn của Lại Văn Long
“Máu đỏ da vàng” – truyện ngắn của Lại Văn Long không chỉ là bi kịch của một người đàn bà trong vòng xoáy hậu chiến, mà còn là bản hòa ca của lòng nhân và tinh thần hòa giải dân tộc.
Xem thêm
Trạm xá - Truyện Võ Đào Phương Trâm
Đồng hồ bước qua 7 giờ tối, bên ngoài khuôn viên Trạm xá tối om như mực, bác sĩ Nguyên vẫn còn miệt mài với chồng hồ sơ bệnh án, thỉnh thoảng, anh khẽ ngước mặt nhìn ra khung cửa, từng đợt gió thổi nhẹ mang theo chút mùi hương hoa rừng.
Xem thêm
Bông hoa của bản – Truyện ngắn Nguyễn Thị Thu Trang
Tiếng khóc thút thít của Mai vọng từ phía buồng lại, xóa tan sự tĩnh lặng của đêm. Páo ngồi bên bếp, nồi nước đang sôi ùng ục bốc khói, tay Páo cầm thanh củi cời những viên than hồng rực, ánh mắt vô định nhìn những ngọn lửa bập bùng cháy cũng như lòng Páo lúc này đang không yên. Páo muốn đi vào trong phòng Mai, nói với Mai rằng hãy đứng dậy và bỏ đi cùng anh. Hãy bỏ lại tất cả cuộc sống hiện tại để đến một nơi khác bắt đầu cuộc sống mới như đôi chim cu tự xây tổ mới cho mình, như đôi hoẵng chạy vào rừng sâu sống cuộc sống yên bình... Từ nhỏ Páo đã chứng kiến Mai khổ quá rồi, giờ nếu tiếp tục để Mai chịu khổ hơn nữa anh thấy mình càng vô dụng như khúc gỗ dưới sàn nhà, như cây lá han trong rừng.
Xem thêm
Vùng đất hứa -Truyện Đông Sơn Lữ Khách
Vùng đất hứa – giấc mơ của biết bao người ở một phương trời xa xôi. Nhưng để chạm tới giấc mơ ấy, họ phải đánh đổi bằng mồ hôi, nước mắt, thậm chí cả máu và sinh mạng. Câu chuyện này được viết để nhắc rằng: Hạnh phúc thật sự không nằm nơi đất khách, mà ở chính quê hương, nơi có tình thân và vòng tay chờ đợi.
Xem thêm
Kịch bản hoàn hảo – Truyện Miên Tình
Đây rồi, cung điện Potala hiện ra như một huyền thoại hóa đá, đứng sững trên đỉnh núi Hồng Sơn, giống như một bài thơ viết bằng gió, bằng tuyết và bằng máu của thời gian. Mái ngói đỏ sậm, tường trắng ngà, tầng tầng lớp lớp như những lớp ký ức quyện vào nhau không thể bóc tách. Cô bước chậm từng bậc thang lên, mỗi bước như dấn thêm vào một thế giới không dành cho người vội vã, từng phút giây đều như chờ đợi giống như cô. Trái tim đập chậm lại, chẳng phải vì độ cao, mà vì một cảm giác vô danh của sự u buồn thánh thiện.
Xem thêm