TIN TỨC

Rặng Diên Vĩ - Tản văn của Quốc Tuấn

Người đăng : phunghieu
Ngày đăng: 2024-03-30 11:52:27
mail facebook google pos stwis
1682 lượt xem

(Vanchuongthanhphohochiminh.vn) - Gió vẫn thổi, mái tóc thơm tuột khỏi giây buộc, quấn quanh đầu như vòng hoa nâu thẫm, vô tình quất bỏng môi người. Mùi hương đó, quen quá. Mùi tóc mẹ, hương quê vị quán. Tựa như làn nước lung linh, hơi thở chị uyển chuyển theo nhịp điệu không gian. Đôi mắt và đôi môi vẫn mỉm cười nhưng đã có chút tiếc nuối. Chính nỗi buồn ẩn chứa trên khuôn dung đã khiến chị trở nên hấp dẫn, pha lẫn sự hồn nhiên, ngây thơ tạo nên một tổng thể đẹp đến khó tin.

Tác giả trẻ Quốc Tuấn

Kể từ khi yêu lại, chị như trở nên xinh đẹp hơn, với vẻ trang trọng đặc trưng càng làm nổi bật nét quyến rũ tự nhiên. Đôi môi hồng xinh đẹp nhưng bên cạnh nụ cười đã kém rạng rỡ. Trong đôi đồng tử có sắc tím nhạt, đôi lông mày nâu mảnh và hàng mi dài bóng mờ dường như đong chứa một nỗi buồn không tên. Mọi cảm xúc trong tâm hồn đều được hiển lộ trên khuôn mặt. Ngàn tia lửa lóe rạng làm cho đôi mắt tỏa ra nhiệt tâm sống động pha chút lo lắng. Dễ đoán được những cảm xúc khác sâu trong đáy mắt: nỗi nhớ niềm thương, thậm chí có thể là sự oán giận không tả xiết…

Môi chị hé mở, đỏ tươi, hơi khô nhạt, tôi rất nhẹ nhàng ấn tay chị lên môi. Ngực tôi như muốn nổ tung vì thân hình nóng bỏng, mong manh đó. Trời chiều vẫn rực sáng, gió và lá vẫn thì thầm những tâm tình thầm kín. Những cây vân sam xanh tươi phủ đầy lụa trắng rung rinh với hàng ngàn chiếc lá xòe như bàn tay bé nhỏ, lấp lánh. Những hoa, lùm xanh chào đón hoàng hôn bằng tiếng xào xạc vui tươi. Cả trái đất và mọi sự sống, lớn lên, nở hoa và tỏa hương thơm trên trái đất, mọi thứ có thể hát, cảm nhận, ríu rít - tất cả đều cất lên bản tình ca hoang dại chào đón hoàng hôn. Những cành bạch dương mảnh khảnh treo những chiếc lá mỏng manh run rẩy, trông như những giọt nước mắt đang chảy xuống. Những hàng dương tỏa hương thơm nồng nàn, mùi hương thơm ngát từ những đài hoa. Cả vườn xuân thì thầm gửi bản giao hưởng tuyệt vời nhất xuống mặt đất. Giữa vẻ đẹp tráng lệ, nhiệm màu của thiên nhiên, người “thiếu nữ” thanh mảnh và tinh khôi như một đám mây bồng bềnh. Một cái ôm nhẹ như con sóng choàng vào khoảng mênh mông trời nước.

Đời là duyên, có duyên sẽ nặng nghĩa và khắc cốt ghi tâm. Nhãn cảm về sự gắn kết, gặp gỡ ở đời đã vô tình mà hữu ý đưa chúng tôi chạm và thắt chặt. Chớp nhoáng rồi bám neo, ăn bắt máu thịt, và thế là chị đã từ nhân tình (tình người) hóa thành tình nhân. Tất cả được xây đắp trên chữ: Tự nguyện. Tự nguyện lòng riêng chẳng cần đan cài vào sự thể chung.

Phải chăng, chúng tôi đang bị trừng phạt và mặc kệ luân lý. Tất cả là đớn đau, nhưng xứng đáng. Vì thanh xuân của chúng tôi đã được cùng chung bước dưới hoàng hôn tím. Dẫu chiều tà vẫn đam mê nồng cháy. Một kí họa đẹp nào chẳng được phối giao hài hòa cả những sắc tối huyền diệu. Hôn nhân đã nhốt chị và cả thời đại trong những khái niệm khủng khiếp. Nhưng vẻ đẹp kiêu hãnh đó không phải là “tội phạm” để bị/ được nhốt trong lồng. Thứ tình cảm “trái lẽ tạo hóa” đã nảy nở và đẹp đẽ, dẫu đời bôi chê nó là sự sa sẩy. Chẳng có điều chi để người trong cuộc phải hờn oán chính mình. Bởi vì, trong trận đấu mãnh thú tự nhiên, tình yêu tuyên bố sẽ chiến thắng. Như cái phần trong đẹp nơi cuộc sống mãi mãi chiến thắng điều xấu xa, độc ác trên cõi đời.

Loài thực vật bán thủy sinh kia đã từ đầm lầy vươn sắc tím đẹp quyền lực, mềm mại và thanh thoát. Phải chăng rặng diên vĩ đã hóa thân nơi người thiếu phụ để hoàng hôn nồng nàn, tha thiết trước khi nói lời dã từ mặt đất.

Đoàn tàu thời gian vẫn tiến lên phía trước, chị vẫn đằm thắm và vô tư. Những nguồn cơn, nông nỗi tạo nên thứ tình đời đẹp đẽ hôm nay mãi là khúc tình ca trong bản hợp xướng phóng túng nhiều thổn thức, ngậm ngùi. Nỗi nhớ niềm thương hay thứ tình cảm đáng trân trọng đó, tôi quyết định chôn sâu trong lòng.

Khi cả hai đã đủ chín chắn, tình cảm bỗng sững lại ở đường biên. Tất cả dừng lại dẫu cơn bức bách của trái tim đam mê hối thúc. Tôi yêu chị nhưng tránh cho chị những tổn thương, bất an. Có những chi tiết nhân sinh đã nhẹ nhàng xảy ra, nhưng điều đó như gió thoảng mây trôi. Những sự thể ái cảm vào thời điểm chông chênh trải bày ra một nỗi lựa chọn nâng- đặt, buông- neo. Mỗi người đều có những cảnh huống đời riêng làm sao có thể thỏa đáng tâm niệm để đặng lòng đôi bên. Chỉ có thể là nâng niu, thưởng thức những khoảng khắc được neo đậu bên nhau để sóng lòng mãi dư âm, thao thiết.

Quốc Tuấn

Bài viết liên quan

Xem thêm
Tuổi bốn mươi, một mùa lặng lẽ nở hoa – Tản văn Hồng Loan
Bốn mươi. Một chiều thu nào đó, trong làn nắng nhàn nhạt xuyên qua tán lá, chợt nghe ai đó gọi mình là “cô”, như một lời đánh thức dịu dàng. Mình khựng lại, không phải vì buồn, chỉ là một khoảnh khắc nhận ra: tuổi trẻ đã khẽ khàng rời đi, như cơn gió cuối hạ, nhẹ tênh nhưng đủ để làm lòng người thổn thức.
Xem thêm
Hương cốm xưa của mẹ – Tạp bút Võ Văn Trường
Mỗi lần có dịp ra Hà Nội trong tôi lại dâng lên những cảm xúc khó tả. Điều ấy cũng không mấy khó hiểu bởi tôi vốn là đứa trẻ sinh ra từ đất Bắc, mẹ là cô gái Hà thành đem lòng yêu mến và đến với ba tôi một cán bộ miền Nam tập kết. Hà Nội thật đẹp và quyến rũ, nhất là vào thu. Ngồi cà phê bên Hồ Hoàn Kiếm rồi lòng vòng những con phố cổ, tôi chợt nhận ra cứ đến tiết thu Hà Nội đâu chỉ có “hoa sưa thơm ven mặt hồ…” như lời hát trong “mối tình đầu” của nhạc sỹ Thế Duy mà Hà Nội còn là “vương quốc” mộng mơ của những gánh hàng hoa và Hà Nội của mùi hương cốm mới.
Xem thêm
Trở lại xứ sở Chùa Vàng
Ba thập kỷ sau, tôi trở lại Thái Lan không chỉ với tư cách du khách, mà còn là người kết nối văn hóa giữa hai dân tộc Việt – Thái, vốn có nhiều “mẫu số chung” về phong tục, tập quán và tôn giáo.
Xem thêm
Chuyện tình trắc trở của hai nghệ sĩ nổi tiếng quê Quảng Trị
Nhân đọc tập bút ký: “Đời như tiểu thuyết” của Trương Đức Minh Tứ
Xem thêm
Cả một trời thương - Tản văn Vừ Thị Mai Hương
Đến Hà Giang, bạn sẽ thấy. Hà Giang đẹp trong veo như nắng sớm bản Phùng, hiên ngang kiên cường như đá núi Đồng Văn và dịu dàng như ánh chiều rơi trên dòng Nho Quế. Hà Giang, như một nàng tiên bí ẩn mà cả đời bạn sẽ không bao giờ hiểu được hết, sẽ không bao giờ đi được đến tận cùng.
Xem thêm
Hậu Sơn Tinh, Thủy Tinh
“Hậu Sơn Tinh, Thủy Tinh” – bài phiếm đàm của Phạm Minh Mẫn, từ một truyền thuyết quen thuộc, đã mở ra nhiều liên tưởng bất ngờ.
Xem thêm
Khát vọng hòa bình – Ký của Nguyễn Minh Ngọc
Từ một nữ sinh Châu Sa giàu nghị lực đến vị Bộ trưởng Ngoại giao của Chính phủ Cách mạng lâm thời, rồi Phó Chủ tịch nước, cuộc đời bà là bản hùng ca về trí tuệ, bản lĩnh và khát vọng hòa bình của dân tộc Việt Nam.
Xem thêm
Văn hóa công trình
Nguồn: Báo Văn nghệ - Hội Nhà Văn Việt Nam số 34 (3417) ra thứ bảy ngày 23/8/2025.
Xem thêm
Tổ quốc trên hết
Tùy bút của Đại tá, nhà thơ TRẦN THẾ TUYỂN
Xem thêm
Xứ nhãn du ký – Bài viết của Phan Anh
Theo con đường trên mặt đê phía tả ngạn sông Hồng chúng tôi xuôi về phố Hiến để đến với vùng đất nổi tiếng một thời của xứ đàng ngoài mà từng được người đời truyền tụng là tiểu Tràng An và đi liền cùng với câu ca “Thứ nhất Kinh kỳ, thứ nhì Phố Hiến”.
Xem thêm
Bữa cơm ân tình giữa lòng thủ đô
Trong khuôn khổ chuyến đi về thủ đô tham dự Kỉ niệm 8 năm thành lập và sơ kết 6 tháng đầu năm 2025 của CỘNG ĐỒNG TÌNH NGUYỆN VIỆT NAM, rất nhiều sự kiện đã diễn ra và đều vô cùng ý nghĩa, trong đó có sự kiện Hoàng Xuân được ăn bữa cơm thân mật cùng với Giáo sư, Anh hùng Lao động, Nhà khoa học Nguyễn Anh Trí.
Xem thêm
Đêm thơ “tứ thuỷ” – Ký của Trần Thế Tuyển
Đại tá, nhà thơ Trần Thế Tuyển vừa gửi qua Zalo cho Văn chương TP.HCM bài viết nóng hổi về Đêm thơ “Tứ Thuỷ” diễn ra ở Tuy Hoà tối 17/8/2025.
Xem thêm
Nhớ mãi Bác cả Trọng
Vẫn biết đó là quy luật muôn đời của tạo hoá, nhưng khi nghe tin “Bác cả Trọng” – Đại tá, nhà báo Phạm Đình Trọng, nguyên Trưởng Ban đại diện phía Nam Báo Quân đội nhân dân về với tổ tiên, chúng tôi không khỏi bàng hoàng…
Xem thêm
Cầu siêu giữa đại ngàn
Bài viết dưới đây của Đại tá nhà văn Trần Thế Tuyển ghi lại những cảm xúc sâu lắng của một người lính già tại lễ cầu siêu đặc biệt giữa đại ngàn Trường Sơn, nơi hội tụ nghĩa tình đồng đội và lòng tri ân sâu sắc.
Xem thêm
Miền ký ức giữa rừng đước Cần Giờ
Hướng tới ngày Thương binh Liệt sĩ 27/7, Văn chương TP. Hồ Chí Minh xin giới thiệu bài viết của nhà văn Đậu Thanh Sơn về vùng đất Cần Giờ – nơi từng là căn cứ địa của Trung đoàn 10 Đặc công Rừng Sác.
Xem thêm
Cua và tôm - Tản văn Trần Thế Tuyển
Bây giờ theo sắp xếp địa danh mới, gọi chung là lục tỉnh Miền Tây. Trước khi sáp nhập, chúng tôi có chuyến hành hương cửu tỉnh đồng bằng sông Cửu Long và ngộ ra nhiều điều – mừng có, lo có!
Xem thêm
Tản mạn “Đêm trừ tịch”
Tản văn của Đại tá nhà thơ Trần Thế Tuyển
Xem thêm
Gặp gỡ Trường Sa – yêu hơn Tổ quốc mình
Một hành trình giàu cảm xúc của nhà báo nhà văn Phương Huyền
Xem thêm