TIN TỨC

Trở lại dấu chân mình – Những tiếng gọi âm thầm từ kí ức

Người đăng : phunghieu
Ngày đăng: 2025-07-28 18:22:46
mail facebook google pos stwis
20 lượt xem

MINH HẠNH

Nhà thơ, nhà báo Trần Thế Tuyển không viết về chiến tranh mà là một bóng hình lặng lẽ đi bên đời người lính âm ỉ, day dứt. Bài thơ “Trở Lại Dấu Chân Mình” là một minh chứng hiếm hoi cho những bài thơ hậu chiến. Nơi quá khứ không được kể lại bằng tiếng pháo, mà bằng hơi thở nhẹ nhàng từ ký ức và ánh mắt người lính đã trải qua chiến tranh. Bài thơ mở đầu bằng những câu thơ: 

Thời gian chẳng là gì cả

Trở lại dấu chân mình.... 

Nhà thơ - nhà báo Trần Thế Tuyển

Tác giả không dẫn dắt người đọc vào một bản anh hùng ca, mà vào một trạng thái mang đậm chất lính: trở về với chính mình trong cơn khắc khoải thời gian. Những địa danh như Đường 20 Quyết Thắng, Tà Lê, đèo Phu La Nhích hiện lên như những vết cắt tâm lý, nơi tuổi hai mươi dừng lại vĩnh viễnvới “sốt rét vàng da” và “xương trắng phủ đầy”. 

Người lính trở lại đường 20  mang theo câu hỏi:

Nơi đâu bạn tôi nằm lại?

Nơi đâu chôn tuổi trẻ tôi chưa kịp sống?

Đó là những câu hỏi day dứt  đau đáu khôn nguôi hướng về đồng đội đã hy sinh.

Sau chiến tranh, với người người lính trở về là sự may mắn hơn đồng đội đã hy sinh. Bởi họ phải tiếp tục cuộc đối thoại với ký ức, làm sao để sống, làm sao để xứng đáng với đồng đội đã ngã xuống hóa linh hồn đất nước. Hình ảnh:

Đêm Ka Ròng mưa rơi 

Nước mắt của trời hay của người đang sống... 

Gợi nên sự giao thoa trời đất con người, giữa sự sống và cái chết, giữa ký ức và hiện tại. 

Trong mạch thơ ấy, người đọc cảm nhận trái tim  đang rỉ máu của người lính, những cuộc trò chuyện thâu đêm với người đã mất  như một liệu pháp chữa lành nội tâm, như một nghi lễ âm thầm của người lính già vẫn đang tiếp tục chiến đấu: lần này là chiến đấu với nỗi trống vắng của hậu chiến tranh. 

Điều làm nên chiều sâu  của bài thơ là sự tiết chế. Nhà thơ Trần Thế Tuyển lặng lẽ gọi tên từng đồng đội: 

Nhưng Thiềng, những Vô, những Vân, những Thạc…. Mỗi cái tên như một nốt nhạc lặng lắng sâu trong tâm khảm, như một lời cầu siêu bằng thơ đối với đồng đội đã hy sinh. Dù “thân ngã xuống thành đất đai Tổ quốc”, nhưng “hồn bay lên hóa linh khí quốc gia”. Đó là một cách nói đầy chất triết lý phương Đông: cái chết không kết thúc một đời người, mà chuyển hóa vào dòng chảy bất tận của dân tộc.

Khi chiến tranh kết thúc, không phải là mọi vết thương đều lành. Có những nỗi đau day dứt, dai dẳng suốt một đời người. “Trở lại dấu chân mình” là hành trình lặng lẽ nhưng khốc liệt ấy của một người lính mang trên vai không chỉ ba lô, mà là bóng hình của đồng đội, là tuổi hai mươi đã mất, là giấc mơ không thành..

Bài thơ "Trở Lại Dấu Chân Mình" của nhà báo, nhà thơ, người lính Trần Thế Tuyển là không gian tâm lý hậu chiến nơi những người sống gánh phần người đã mất, nơi ký ức không làm con người yếu đi, mà khiến họ tỉnh thức và biết trân quý những giá trị sống, giá trị  của  sự cho đi. 

Dù chiến tranh đã đi qua nhưng trong tâm khảm của những người đang sống những trăn trở, đau đáu về quá khứ.. Bài thơ là những câu hỏi:

Liệu chúng ta những người sau này  đã sống trọn phần tuổi trẻ mà họ gửi lại? 

Và có lẽ câu trả lời không nằm trong những lễ tưởng niệm, mà nằm trong cách sống, cách nhớ, và cách biết ơn, cách tri ân của những người đang sống.

 

Minh Hạnh 

 

TRỞ LẠI DẤU CHÂN MÌNH 

 

TRẦN THẾ TUYỂN 

 

Thời gian chẳng là gì cả

Trở lại dấu chân mình 

Trường Sơn ngàn mắt lá

Giọt sao trời lung linh.

 

Tìm lại dấu chân mình 

Cho tôi hỏi Trường Sơn

Đường 20 Quyết Thắng 

Nơi đâu phủ đầy xương trắng 

Nơi đâu sốt rét vàng da…? 

 

Ta đi tìm ta

Tuổi đôi mươi ngày ấy 

Chưa hề chạm môi bạn gái

Vẫn nồng nàn men say.

 

Ngày chúng tôi qua đường hai mươi

Chưa có hang” Tám Cô” huyền thoại 

Chỉ có ngầm Tà lê -Cua chữ A - đèo Phu La Nhích bom dội

Ngày đêm.

 

Hơn nửa thế kỷ sau, trở lại Trường Sơn 

Không chỉ tìm dấu chân một thuở

Chúng tôi xây đền ghi dấu ấn một thời hoa lửa

Nơi bạn tôi trê mãi tuổi 20. 

 

Đêm Ka Ròng mưa rơi

Nước mắt của trời hay của người đang sống 

Âm vang từ đền thờ tiếng chuông tiếng trống 

Và đồng đội tôi trò chuyện thâu đêm.

 

Trở lại dấu chân mình thầm gọi tên

Những Thiềng những Vô những Vân những Thạc …

Thân ngã xuống thành đất đai tổ quốc 

Hồn bay lên hoá linh khí quốc gia ! 

 

Tìm lại dấu chân mình, thời xa 

Để nghĩ gần những phút giây đang sống 

Thương đồng đội không trở về sau ngày chiến thắng 

Cho đất nước mình mãi mãi tuổi thanh xuân !

 

Đường 20 - Quảng Bình, 26/7/2025

T.T.T

Bài viết liên quan

Xem thêm
Cầu siêu giữa đại ngàn
Bài viết dưới đây của Đại tá nhà văn Trần Thế Tuyển ghi lại những cảm xúc sâu lắng của một người lính già tại lễ cầu siêu đặc biệt giữa đại ngàn Trường Sơn, nơi hội tụ nghĩa tình đồng đội và lòng tri ân sâu sắc.
Xem thêm
Miền ký ức giữa rừng đước Cần Giờ
Hướng tới ngày Thương binh Liệt sĩ 27/7, Văn chương TP. Hồ Chí Minh xin giới thiệu bài viết của nhà văn Đậu Thanh Sơn về vùng đất Cần Giờ – nơi từng là căn cứ địa của Trung đoàn 10 Đặc công Rừng Sác.
Xem thêm
Cua và tôm - Tản văn Trần Thế Tuyển
Bây giờ theo sắp xếp địa danh mới, gọi chung là lục tỉnh Miền Tây. Trước khi sáp nhập, chúng tôi có chuyến hành hương cửu tỉnh đồng bằng sông Cửu Long và ngộ ra nhiều điều – mừng có, lo có!
Xem thêm
Tản mạn “Đêm trừ tịch”
Tản văn của Đại tá nhà thơ Trần Thế Tuyển
Xem thêm
Gặp gỡ Trường Sa – yêu hơn Tổ quốc mình
Một hành trình giàu cảm xúc của nhà báo nhà văn Phương Huyền
Xem thêm
Không thể - Trần Thế Tuyển
Không thể – một khúc nhớ lặng lẽ nhưng chan chứa yêu thương và tri ân của Đại tá, nhà báo Trần Thế Tuyển dành cho Đại tá, nhà báo Phạm Đình Trọng
Xem thêm
Ngòi bút thi sĩ giữ lửa nghề báo: Một trăm năm mãi xanh
Chuyên mục Tiếng nói nhà văn của báo Văn nghệ, số 25, ngày 21/6/2025
Xem thêm
Ngày của sự sinh thành - Bút ký của Lê Thị Tuyết
Bài viết về ngày 30/4/1975 và những năm tháng không thể nào quên
Xem thêm
“Quan trí” - Bút ký của Lê Thanh Huệ
Nguồn: Báo Văn nghệ - Hội Nhà Văn Việt Nam số 3193
Xem thêm
Vì yêu mến chữ yêu người yêu văn
Bút kí của LA GIANG (Nguyễn Minh Đức)
Xem thêm
Trước bóng tiền nhân – Ký của Nguyên Hùng
Bài đăng Tạp chí Sông Lam, số tháng 5 năm 2025
Xem thêm
Cây bàng vuông trên đất Hải Châu
Về quê, tôi nhận được tin nhắn của Chuẩn Đô đốc Ngô Văn Phát Nguyên Chính uỷ Vùng 5 Hải quân “Trân trọng mời anh dự lễ trồng bàng vuông do Mặt trận Tổ quốc huyện đảo Trường Sa tặng“. Đúng giờ chúng tôi đến ngôi nhà nhỏ của Chuẩn Đô đốc nằm cạnh dòng kênh nhỏ bên bờ biển Thịnh Long nổi tiếng, thơ mộng. Đồng đội, bạn học và bà con nội ngoại của chủ nhà đã tề tựu đông đủ. Phần lớn là cựu chiến binh (CCB) lớn tuổi quân phục hải quân trắng tinh với đường viền màu xanh da trời thân thuộc.Gặp nhau là quý rồi. Một CCB cao niên mặc quân phục Hải quân nhắc lại lời của Người Anh Cả quân đội – Đại tướng Võ Nguyên Giáp làm mọi người rưng rưng. Tôi thấy đôi mắt Chuẩn Đô đốc Ngô Văn Phát đỏ hoe. Càng thấy việc làm của vị tướng Hải quân này có ý nghĩa.Chỗ quen biết từ lâu (anh trai Ngô Văn Phát học cấp 3 cùng liên khoá với chúng tôi), Ngô Văn Phát bộc bạch:• Có thể nói cả đời quân ngũ, tôi gắn bó với biển đảo. Năm 2024 thăm lại Trường Sa. Bà con và đồng đội tặng cây bàng vuông. Tôi mang về quê trồng để ghi nhớ những năm tháng gắn bó với Trường Sa, biển đảo. Khi làm báo QĐND, tôi có dịp làm việc với Ngô Văn Phát và đơn vị của anh- những chiến sĩ Hải quân như cây phong ba, bàng vuông giữa biển cả. Người con trai có dáng nhỏ thó, nhanh như sóc từ làng quê “ chân lấm tay bùn” trở thành vị tướng chỉ huy tài ba như đồng đội của anh khen tặng. Trở về đời thường, Ngô Văn Phát sống bình dị như bao chàng trai miền sông nước này. Luôn hướng về quê hương, góp sức xây dựng nông thôn mới, Ngô Văn Phát còn trực tiếp làm Chủ tịch Ban liên lạc cựu học sinh THPT B Hải Hậu tại TP.HCM và khu vực phía Nam. Dưới sự hướng đạo của vị tướng – cựu học sinh này, hội cựu học sinh THPT B Hải Hậu đã làm được nhiều việc cho quê hương, cho ngôi trường nơi có cây gạo đã đi vào truyền thuyết.“Cây gạo trường ta“ của nhạc sĩ An Hiếu (phổ thơ TTT) đã trở thành ca khúc truyền thống nơi mảnh đất “tầm tang“ giàu đẹp.Cây bàng vuông được Chuẩn Đô đốc Ngô Văn Phát trồng cạnh dòng kênh nơi mảnh đất địa linh sinh nhật kiệt.Mảnh đất miền hạ sông Ninh, cách nay 500 năm tứ tổ khai sáng và cửu tộc lập nghiệp, trong đó có tổ cả của người viết bài này- Cụ Trần Vu – Dinh điền sứ thời hậu Trần. Mảnh đất ấy cách đây vài trăm năm quan triều Nguyễn – nhà thơ NGUYỄN CÔNG TRỨ đã đến đây dẫn dắt cư dân khai phá lập nên miền đất mới. Địa linh sinh nhân kiệt nơi này đã sản sinh ra nhiều “nhân vật nổi tiếng”. Tên tuổi của họ gắn với sự cống hiến cho đất nước như: các vị tướng: Trần Thanh Huyền (Chính uỷ Quân chủng Hải quân) Trần Văn Xuyên (Phó Tư lệnh Quân chủng Hải quân); Ngô Văn Phát (Chính uỷ vùng 5 Hải quân)… và những người “nổi tiếng“ khác: Trần Văn Nhung (nhà toán học đầu đàn- TTBGD); BS Trần Đông A (bàn tay vàng ngành phẫu thuật Việt Nam); Trần Minh Oanh, Nguyễn Văn Tuấn (Chủ tịch tỉnh); Phạm Tất Thắng (Chủ tịch – Bí thư huyện uỷ)… Lễ trồng cây bàng vuông Trường Sa ở quê hương Chuẩn Đô đốc chỉ mang tính biểu tượng. Thông điệp mà Chuẩn Đô đốc Ngô Văn Phát gửi gắm; đó là sự tri ân với đất và người.Đất là nơi chôn nhau cắt rốn – quê cha đất tổ của anh. Người là bậc sinh thành, thầy cô giáo cũ, bà con cô bác đã góp phần nuôi dưỡng, giáo dục anh nên người – cho quân đội vị tướng nhân hậu và nghĩa tình. Và còn nữa, những đồng đội của anh; trong đó có cả những người không trở về sau ngày toàn thắng.Cây bàng vuông do quân dân Trường Sa tặng Chuẩn Đô đốc Ngô Văn Phát sẽ xanh tươi, đơm hoa kết trái, bồi thêm sức sống của vùng đất “ địa linh sinh nhân kiệt“ này. Đó là biểu tượng về chủ quyền biển đảo thiêng liêng của tất cả chúng ta- những cư dân sống trên dải đất hình chữ S thân yêu.Hải Hậu, cuối tháng 5-2025
Xem thêm
Văn chương và lòng yêu nước
Với bài viết “Cờ Tổ quốc trong trái tim tôi”, nhà thơ Trần Xuân Hóa (Đảng bộ phường Cát Lái) vừa được trao giải Khuyến khích tại cuộc thi viết cảm nhận “Quốc kỳ Tổ quốc Việt Nam”
Xem thêm
Anh Lộc – Tản văn Trần Thế Tuyển
Thật bất ngờ, cách đây hơn 5 năm, tôi ra HN dự lễ kết nạp hội viên Hội Nhà văn VN, anh Lộc đứng cạnh tôi cùng nhận quyết định. Quyết định do nhà thơ Hữu Thỉnh, Chủ tịch Hội Nhà văn Việt Nam ký. Điều làm tôi bất ngờ là anh Lộc - người đàn anh cùng xóm, lớn hơn tôi vài tuổi lại mang tên Nguyễn Hoàng Hà.
Xem thêm
Má tôi - Ký của Bích Ngân
Bài đăng báo Người Lao động Xuân Giáp Thìn 2024
Xem thêm
Trường Sa - Nơi biển gọi tên Tổ quốc
Ký của Nguyễn Văn Mạnh, Thời báo Văn học Nghệ thuật
Xem thêm
Ngô Thị Thu Thủy - Người phụ nữ FUJIWA truyền cảm hứng
Bài đăng Tạp chí Diễn đàn Văn nghệ Việt Nam, số tháng 5 năm 2025
Xem thêm
Tôi kể chuyện về một người thầy quan trọng trong đời
Về cô giáo Nguyễn Thị Thúy, Hiệu phó trường Tiểu học Nam Cát – Nam Đàn - Nghệ An
Xem thêm