TIN TỨC
  • Truyện
  • Hối hận hay trọn vẹn | Cao Dung

Hối hận hay trọn vẹn | Cao Dung

Người đăng : nguyenhung
Ngày đăng: 2022-10-14 18:29:44
mail facebook google pos stwis
1400 lượt xem

CUỘC THI TRUYỆN NGẮN HAY 2022

CAO DUNG

Trời lạnh, gió thốc vào mặt và sương sớm vẫn còn chưa tan sau những lúc rơi rớt vài giọt mưa đêm qua. Hôm nay tôi đi bộ, việc đi bộ này đã không còn là điều gì mới lạ hay ép buộc bản thân, nó đã trở thành một thói quen lí thú. 

Tôi thích cái cảm giác phóng túng quơ tay múa chân vào mỗi sáng với một tinh thần phấn chấn. Cơn buồn ngủ vừa mới đây thôi đã khiến tôi đấu tranh để bước xuống giường, giờ đã đi qua đi từ lâu, biến mất như tan vào không khí.

Sáng nay như thường lệ, tôi sải bước dài trên con đường ướt sũng. Những giọt mưa đã tắm đường vào lúc 4 giờ 30 phút sáng nay và chúng khiến tôi tỉnh giấc đúng 7 phút sau đó. 

Có một ông chú đi chiều ngược lại, nhìn vào chiếc đồng hồ nhỏ trên tay tôi và hỏi mấy giờ rồi?

Có một cặp mẹ con đi bộ ngược chiều với tôi, tay người mẹ nắm chặt người con, tay người con ôm âu yếm em gấu bông nhỏ. Có vẻ sự có mặt của cô bé vào sáng sớm hôm nay là nhờ vào sự cổ vũ của người mẹ, hoặc là sự cố gắng của cô bé và cũng có thể là do chú gấu bông mang nét mặt uể oải như cô bé đang đi cùng mẹ kia. Ai mà biết được lý do nhưng đi bộ sáng sớm thế này, cô bé đã giỏi hơn nhiều người. 

Hồi bằng tuổi cô bé, giờ này tôi đang ngủ vùi trong chăn mỏng, chiếc giường đã cũ cũng đủ khiến tôi yên lòng thiếp mắt. Nhà tôi khi đó nói nghèo thì không hẳn nhưng nói giàu chắc hàng xóm sẽ bật cười. 

Tôi còn nhớ năm đó mình tầm 5 tuổi, cha mẹ thường hay phải đi làm nhiều việc để có tiền sinh sống qua ngày. Nói thật, sự sống lúc ấy với người lớn là bấu víu, còn với một đứa nhỏ như tôi thì vẫn đẹp qua lăng kính màu hồng vạn hoa. 

Cái nhà nhiều năm trước chúng tôi ở là xin nhờ bà ngoại, trước sân nhà ngay xéo xéo mé hiên là cây dừa quỳ (gọi là dừa quỳ vì cái dáng cây như đang quỳ lạy người ta, cong cong vẹo vẹo nom đến tội, trông thật đáng thương). Tôi hay trèo lên cây dừa đó để đung đưa đôi chân, phía dưới là dòng nước mát lạnh và không trong veo như trong thơ ca, nó đục ngầu đầy phù sa của miền Tây xưa cũ.

Một hôm nhân lúc ở nhà một mình, tôi ghé qua nhà hàng xóm chơi. Nhìn thấy cô hàng xóm đang lấy mấy trái xoài vàng ươm từ trong túi ra, chuẩn bị gọt cho hai đứa con ăn... Tôi thập thò ngoài cửa, ánh mắt không rời thứ trái to bự thơm mùi phảng phất trên tay cô, cái miệng thì không ngừng tươm nước thèm thuồng. Sự thiếu thốn biến tôi thành đứa trẻ xin ăn bằng đôi mắt trong veo, ngân ngấn nước và như biết nói. Tôi cứ đứng như vậy, miệng không cất tiếng xin nhưng nhìn cái thái độ không chịu rời đi của tôi thì cô đã rõ. Tôi nhìn thấy vẻ mặt miễn cưỡng của cô hàng xóm khi ngoắc tôi vào và chia cho một miếng xoài. Cho đến giờ, sau hơn 20 năm, tôi không còn nhớ hương vị của miếng xoài ấy nhưng vẻ mặt vừa tội vừa muốn né tránh của cô dành cho một đứa trẻ như tôi, nó vẫn cứ ẩn hiện mỗi lần tôi đi qua ngôi nhà ấy. Từ đó về sau, tôi không xin ăn lần nào nữa, thấy người ta ăn đồ ngon thì dù có thèm mấy, tôi cũng lảng đi chỗ khác chơi. Phần vì tránh né, phần vì cái cảm giác nhận lấy sự thương hại một cách miễn cưỡng ấy, với một đứa trẻ mà nói thì hơi chua xót.

Lớn lên, vì trải nghiệm này mà hình thành tâm lý trong tôi cũng có phần khác đi. Tôi luôn nghĩ: “Nếu ai đó muốn mời mình thì mình phải để ý xem có thật sự họ muốn mời không hay chỉ vì phép lịch sự? Và nếu thật sự người ta chỉ miễn cưỡng thì dù là gì, mình cũng không nên nhận”.

Về sau, cô hàng xóm có kể với cha mẹ tôi việc tôi qua nhà ăn xoài. Và tối đó tôi nằm cúi ăn đòn. Cha tôi là người trọng sĩ diện, dù đói kém cũng không muốn ai khinh miệt mình. Và đương nhiên việc tôi đi “ăn xin” dù là chưa từng mở lời xin ăn, là một điều phải bị trừng phạt. 

Bẵng đi nhiều năm, tôi lớn dần và đi học. Thương thay tôi học khá tốt, thành tích không tệ. Suốt 5 năm cấp 1 là học sinh xuất sắc, cấp 2 thì 4 năm liền học sinh giỏi. Tôi trở thành niềm tự hào của gia đình. Nhà tôi về sau này cũng bớt khổ. Trải qua nhiều biến cố thăng trầm, tôi lấy chồng sinh con nhưng chỉ được thời gian ngắn là chia tay vì không hợp. Con bé của tôi khi ấy mới 11 tháng. 

Cuộc sống lại một lần nữa khắc nghiệt với tôi.

Loay hoay với điều tiếng xã hội, sự thất vọng từ người thân và ghẻ lạnh của tình thương đã khiến tôi từ cô gái vô lo trở thành người phụ nữ kiệm lời. Một thời gian sau sinh tôi mắc chứng trầm cảm, như một lẽ dĩ nhiên của thời đại này. 

Vào những lúc ngắm mình với vẻ thẫn thờ trong gương, tôi có chạnh lòng với mấy phần ở hiện thực. Mất một khoảng thời gian tiếp theo, tôi tìm đến viết như một người bạn ủi an chính mình. 

Vào một ngày cuối tháng 4/2022, khi đang làm việc ở xa nhà, tôi nhận được một cuộc điện thoại mà tên hiển thị rất quen: Mẹ!

Thông thường mỗi ngày tôi sẽ gọi về nhà hai lần, sáng và tối. Cuộc gọi này rơi vào lưng chừng khoảng thời gian ấy, tầm 3 giờ chiều - cái giờ mà chưa khi nào nhà tôi gọi. Linh cảm có điều gì không lành, tôi bắt máy: “Alo… Con nghe nè mẹ…”.

Còn chưa dứt câu thì bên kia mẹ đã nói, giọng nghiêm trọng: “Về đi con, cha mày có chuyện rồi!”.

Gần 130 cây số, tôi giữ bình tĩnh khi lái xe. Đoạn đường về nhà hôm đó sao thấy dài lê thê, đi mãi chưa thấy tới. Gần 3 tiếng sau, tôi có mặt tại nhà. Xấp hồ sơ giấy trên tay, bệnh án nói lên chủ nhân của nó đang bị một căn bệnh với thuật ngữ chuyên môn là: “U ác tính trực tràng”.

Và cũng với căn bệnh này, người ta hay gọi đơn giản là ung thư. Ngoài ra, cũng có một búi trĩ nội bên trong cần được phẫu thuật. 

Thế là đã rõ, cha tôi đang chứa trong mình những tế bào quá khỏe so với mức cần thiết và cần sớm phẫu thuật cắt bỏ chúng. 

Từ ngày đó, tôi đi đi về về giữa Sài Gòn và Bến Tre nhiều hơn. Qua đến đầu tháng 5, tôi bấm bụng quyết định về tạm với gia đình để giúp đỡ cha mẹ. Mẹ tôi sẽ chăm sóc cho cha, còn tôi thì lo việc nhà và chăm sóc con mình. Đương nhiên công việc tôi cũng bị ảnh hưởng ít nhiều. Tôi nghĩ nếu mình không về phụ lúc này thì sẽ hối hận về sau, vậy nên tôi về khi nhiều dự án còn đang trong tiến trình dang dở.

Từ tháng 5 đến tháng 7, cha tôi trải qua hai lần phẫu thuật. Một lần hơn 10 tiếng, một lần hơn 4 tiếng (tính cả thời gian hồi sức tỉnh lại). Mẹ tôi lo lắng đến không ngủ được, cha tôi thì ngoài mặt vui vẻ, cố trấn an mình và mọi người nhưng tôi hiểu người đàn ông ấy, hiện tại mỏi mệt cả về thân thể lẫn tinh thần!

Cả hai cuộc phẫu thuật đều thành công, sáng nay chính là ngày đầu cha tôi cùng mẹ lên Sài Gòn tiến hành hóa trị. Bác sĩ nói may sao phát hiện sớm chứ để lâu hơn là mệt nữa. Âu cũng mừng, đời người có duyên có số hết cả rồi.

Tôi nhớ có một lần cha tôi ngồi trên chiếc ghế bố cũ, ánh nhìn xa xăm… Có lẽ đó là ánh mắt buồn nhất của cha mà tôi từng thấy. Cha không nhìn trực diện tôi dù hai cha con đang ngồi đối diện nhau, bắt đầu cha cất lời: “"Hồi đó tao mà không nghe bà nội mày về lo cho gia đình thì giờ đã khác…”.

Cha thở một hơi dài, còn tôi đang gọt ít trái cây của những người hàng xóm ghé thăm cha để lại. Hồi trước cha tham gia bộ đội, cái thời mà đi qua tận bên Campuchia rồi về. Bom rơi đạn lạc vẫn không làm cha nao núng. Rồi khi cha được mọi người trong đơn vị tin tưởng đề cử đi học chính trị để sau này tiến thân xa hơn, chính lúc đó thì bà nội gửi thư vào gọi về. Một bên là chữ hiếu, một bên là nhiệm vụ đất nước cùng hoài bão tuổi trẻ. Cuối cùng chữ hiếu đã thắng. Cha chọn về cùng hai chữ “trách nhiệm” gia đình. 

Cha lại nói tiếp, lại kể tiếp những lần được tuyên dương, những lần được thăng chức, những cơ hội mà cha đã bỏ qua, những lần cha đã từ bỏ chính mình. Ánh mắt cha cứ lúc sáng lên rồi chìm xuống, xuống long lanh rồi lại lặng im. Trong đáy mắt bắt đầu ẩn hiện thứ nước đại diện cho cảm xúc. Tôi biết cha kìm nén khi nhớ lại thanh xuân mình. 

Tuổi trẻ mà, ai chẳng muốn vùng vẫy. Thanh niên mà, ai không mong cống hiến.

Kết lại câu chuyện tôi được nghe đi nghe lại nhiều lần, cha nói: “Thời đó tao mà quyết chí đi thì giờ ngon rồi!”.

Tôi thôi ậm ừ, quay qua nhìn cha hỏi: “Con hỏi cha một câu nghen…”.

Cha nhìn tôi, vẻ ngờ vực: “Gì đó mậy?”.

Tôi dùng vẻ mặt nghiêm túc, cố gắng rành rọt từng chữ và nói thật chậm: “Cha có… hối hận không? Bây giờ nhìn lại, cha có hối hận vì không theo đuổi giấc mơ không?!”.

Cha tôi im lặng, gật đầu. Mắt cha lúc này hình như hơi đỏ, hoặc cũng có thể có hạt bụi nào đã kịp len lỏi vào đáy mắt nên cha đưa tay quẹt vội. Có lẽ vậy…

Cha nói: “Tao hối hận chứ mày”.

Tôi lại hỏi tiếp: “Vậy giờ nếu cho quay lại thì cha có bỏ về, chọn gia đình như trước? Hay là cha quyết tâm mặc kệ để đi!”.

Cha trả lời thật dứt khoát: “Đi, tao đi chứ. Nếu tao đi là tao cứu được cả nhà luôn chứ về rồi cũng sống khổ chết bà!”.

Tôi liền nói luôn: “Đúng rồi, vậy nên giờ con cũng sẽ cố sống với giấc mơ của con, để sau này không hối tiếc như cha bây giờ. Cha hiểu rõ cảm giác đó mà đúng hông?”.

Cha tôi không gật đầu, cha cũng không nói sẽ đồng ý và mắt cha lại nhìn nơi xa xăm phía ngoài sân. Trước sân nhà tôi có cây dừa cao chót vót, có lẽ cha đang nhìn theo mấy buồng dừa xem trái đã đủ độ bẻ chưa?

Bỗng cha lên tiếng sau khi nhìn mấy trái dừa chán chê: “Thì mày cứ làm đi, ai nói gì đâu!”.

Tôi cúi đầu nhìn xuống mấy miếng ổi vừa gọt, xoay qua xoay lại rồi cắn một cái, miệng vừa nhai vừa mỉm cười. Tôi đưa cho cha một miếng và nói: “Nè cha, ăn đi, ổi này không hạt mà ngọt ghê!”.

Cha tôi cầm lấy và bắt đầu nhai, sau đó tôi hỏi cha thêm về những sự kiện trong đời. Những lúc cha kể lại mấy cái thành tích thời trong quân đội và lúc còn đi học, tôi biết trong lòng cha vui. Thời vàng son ấy, ai mà nỡ lòng quên. Tất cả vẫn còn đó, ước mơ, hoài bão… nhưng thời gian thì đã không còn đủ cho tất cả nữa rồi. 

Đôi khi người ta cứ nghĩ mình có thể bỏ quên đam mê, vùi chôn niềm mơ ước và buộc bản thân phải chấp nhận hy sinh vì người khác. Cho đến một ngày, những cái ta cố tình cho phép ngủ quên kia lại tỉnh giấc, oái oăm thay chúng dằn vặt và khiến ta day dứt từng cơn. 

Sự hối hận luôn là chất độc ăn mòn ta mọi lúc. 

Có điều, ai mà biết cái ngày ấy - ngày mà mọi thứ ta chôn cất nơi đáy sâu bỗng đột nhiên sừng sững xuất hiện lại trong đầu? Ai mà biết điều ấy, không ai biết trước để mà chuẩn bị. 

Có thể là sau khi quyết định từ bỏ vài ngày, vài tháng, vài năm… hoặc cũng có thể như cha tôi, đã vài chục năm vẫn chưa thể quên được. 

“Hối hận” - hai chữ không dễ nuốt của đời người. 

Cũng từ cái hôm ngồi nói chuyện đó mà về sau, cha tôi đã không còn phản đối con đường làm tác giả tôi đang đi. Trước đó đúng là gặp chút khó khăn vì tôi làm mãi không thấy tiền, viết ngày viết đêm cũng chỉ đủ trang trải tiền nhà tiền ăn. Tôi còn làm podcast, thu radio, quay clip trên youtube nhưng cũng chỉ là đam mê, chưa đem lại thu nhập. Tôi hiểu con đường mình đi có rất nhiều người đi nhưng số từ bỏ, có lẽ cũng không ít. Vậy nên tôi không có quyền yêu cầu ai sẽ ở bên hay ủng hộ mình. Tôi chỉ mong được gia giảm cái sự phản đối chứ không mong được người khác thấu hiểu hay cảm thông. 

Thật may mắn, sau khi trò chuyện về chủ đề hối hận thì cha tôi đã không còn quá gay gắt với công việc này. Có lẽ hơn ai hết cha đã hiểu cảm giác “hối hận” nó khó chịu đến thế nào nên bây giờ cha không muốn tôi nếm trải. 

Cuộc sống hiện tại dù có nhiều trở ngại nhưng đến lúc viết mấy dòng này, tôi vẫn rất tin mình là một tác giả nổi tiếng trong tương lai. Tôi đã vượt qua nhiều thứ trong đời chỉ với một mục đích là tìm ra chính mình, với viết, tôi đã có đáp án hoàn hảo. 

Những người trẻ được gắn mác nhiệt huyết và năng động, đôi khi cũng được mệnh danh là những người dễ thay đổi, hay bỏ cuộc. Bản thân tôi không phủ nhận điều này. Nhưng nếu một ngày bạn cũng giống tôi, tìm được giấc mơ đời mình thì hãy dũng cảm theo đuổi nó. Một lần trong đời, hãy chứng minh mình là ai và mình làm được những gì?

Ngay lúc tôi đang mơ màng suy nghĩ thì nghe tiếng mẹ gọi từ ngoài cổng vào: “Dung ơi, mở cửa cho cha mẹ đi con!”.

Mẹ tôi về, cha tôi đi chầm chậm phía sau, tay còn xách mấy trái ổi cho con gái tôi. Lại ổi, dạo này đang mùa ổi thì phải. Tôi chạy vội ra mở cửa, vui mừng nhìn cha hỏi: “Có mệt lắm không cha? Ổn chứ?”.

Tôi quay qua mẹ, hỏi tiếp: “Mẹ đi xe có mệt không? Đưa túi đây con xách cho. Cái gì mà nặng dữ vậy, sao hai ông bà rinh nổi?!”.

Cha mẹ nhìn tôi, đồng thanh nói: “Ui trời… ba cái đồ quỷ này, nhằm nhò gì mày ơi!”.

Mẹ tôi hỏi lại: “Nấu cơm chưa con?”.

Tôi tái mặt, cười cười nói: “Chết ngựa, con quên!”.

Cha tôi lắc đầu bó tay, mẹ tôi cười trừ: “Biết ngay mà, thôi vô hâm nóng đồ ăn đi con, có bánh mì nè. Bánh mì Sài Gòn đó nhe, tao mua tới 5 ổ lận. Nó đòi tao 5 ngàn một ổ, tao trả còn 4 ngàn thôi. Hahaha…”.

Tiếng mẹ cười giòn tan vì tiết kiệm được 5 ngàn đồng qua cuộc trả giá cam go ở bến xe. Vậy đấy, hôm nay tôi lại viết đến quên nấu cơm rồi. Nhưng thật may, vì giờ đây cái việc viết mỗi ngày đã được cả nhà công nhận và ủng hộ. 

Đời này, nhìn được nhau lúc khổ sở và bên nhau lúc khó khăn ấy chính là niềm hạnh phúc vô bờ. 

Cám ơn cha đã cố gắng giữ sức khỏe, cám ơn mẹ đã ủng hộ vững tin, cám ơn con trẻ đã ngoan ngoãn yêu thương và cám ơn bản thân tôi đã sống một đời trọn vẹn với ước mơ của mình.

Bài viết liên quan

Xem thêm
Dưới bóng núi – Truyện ngắn Nguyễn Thị Thu Trang
Mùa mưa ở vùng biên như một lời thách thức của thiên nhiên. Những con đường mòn dẫn vào bản bỗng hóa thành dải bùn đặc quánh, trơn như mỡ. Mây sà xuống tận mặt người, núi rừng hùng vĩ, hoang dại, đẹp đến nghẹt thở nhưng cũng dữ dằn không kém. Con đường này Khương đã thuộc đến từng khúc cua, từng con dốc và anh biết chỉ cần lỡ tay là sẽ lao xuống vực sâu hun hút. Vượt qua những khó khăn ấy, bản Khe Nặm hiện ra như nốt nhạc bình yên giữa bản giao hưởng dữ dội của núi rừng.
Xem thêm
Bàn tay vịn - Truyện ngắn của Hội An
Truyện ngắn in ở số 153 tạp chí Văn nghệ TP. HCM
Xem thêm
Bố vợ - truyện cực ngắn của Lê Thanh Huệ
Nguồn: Diễn đàn Văn nghệ Việt Nam số 40 tháng 9 năm 2025.
Xem thêm
Chuông chùa Chân Giáo – Truyện lịch sử Nguyễn Thị Việt Nga
Mùa đông năm ấy đến sớm. Mới cuối tháng mười âm lịch mà gió bấc đã rít lên từng đợt, khí lạnh xuyên da thịt. Gió quất nghiêng những ngọn cây bồ đề và gốc đại quanh chùa Chân Giáo. Không khí buốt giá và ảm đạm, sương đọng đầy trên cành khô, thấm cả vào đá, vào gạch, vào những pho tượng Phật im lặng như thời gian đã đông cứng lại, đóng khung vào những hình hài cụ thể.
Xem thêm
Giấc mơ hoa cúc vàng - Truyện ngắn của Tàn Tuyết
Tàn Tuyết tên thật là Đặng Tiểu Hoa, sinh năm 1953, là một nhà văn và phê bình văn học tiên phong của Trung Quốc. Những năm gần đây, Tàn Tuyết liên tục được đề cử trao giải Nobel văn học. Một số tác phẩm của bà đã được xuất bản ở Việt Nam như: Hoàng Nê phố, Bảng lảng trời xanh, Đào nguyên ngoài cõi thế, Những chuyện tình thế kỉ mới, Phố Ngũ Hương…
Xem thêm
Hoàng hôn trên bờ sông Main - Truyện ngắn của Trần Thủy
Tôi gặp em vào buổi chiều hôm ấy. Khi ánh mặt trời thoắt vàng như mật choàng ngập trên từng ngôi nhà rồi bất chợt lóng lánh màu hổ phách, đổ sang sắc rượu chát thành một vệt dài trầm mặc phủ kín đôi bờ sông Main.
Xem thêm
Mái tranh nghèo của mẹ - Truyện ngắn Đặng Chương Ngạn
Truyện ngắn được Giải Nhì (không có giải nhất) Giải thưởng Quỹ nhà văn Lê Lựu 2018-2020
Xem thêm
Bay trong gió núi - Truyện ngắn Vừ Thị Mai Hương
Tôi nằm đây nghe tiếng lục lạc kêu. Thứ âm thanh đinh đinh đang đang mỗi buổi chiều người ta lùa đàn bò đi qua khiến cho linh hồn tôi cảm thấy thật rộn ràng, vui tươi và khoan khoái lạ kỳ. Cái cảm giác này trước đây chưa bao giờ tôi có được. Giờ thì, tôi đã cảm nhận thấy thật rõ ràng thứ âm thanh đó, cùng với hương vị nồng nồng âm ấm của đất, mùi chan chát mằn mặn của đá, mùi thơm thoang thoảng của cỏ voi, mùi ngòn ngọt chua chua của những bông hoa tam giác mạch ai đó làm vương hạt trên nấm mộ tôi.
Xem thêm
Người phụ nữ nhỏ nhất thế giới - Truyện ngắn của Clarice Lispector
Trong tận vùng sâu thẳm của châu Phi xích đạo, nhà thám hiểm người Pháp Marcel Pretre, một thợ săn và kẻ sành đời, đã bắt gặp một bộ tộc Pygmy nhỏ bé đến đáng ngạc nhiên.
Xem thêm
Chiếc bọc nhung - Truyện ngắn Võ Đào Phương Trâm
Đốp! Con heo đất vỡ toang, mớ tiền nằm xen lẫn những mảnh vỡ, lăn lóc trên nền nhà gạch tàu cũ kỹ, Khiêm nhanh tay mở mấy tờ giấy bạc, bung ra cho thẳng thóm. Những tờ giấy bạc nhăn nhúm, phai màu vì nhuốm mồ hôi và nằm xộc xệch trong cái túi quần khi Khiêm nhét vội.
Xem thêm
Hận thù và Yêu thương – Truyện ngắn Đông Sơn Lữ Khách
Có những vết thương chiến tranh tưởng chừng đã ngủ yên trong ký ức, nhưng chỉ cần một ký hiệu, một hình xăm, một cái tên… tất cả lại ùa về như ngày hôm qua. Thế nhưng, giữa bóng tối ấy, tình yêu của một chàng trai Việt và một cô gái Hàn đã thắp sáng hi vọng – hi vọng rằng hận thù rồi cũng sẽ nhường chỗ cho yêu thương.”
Xem thêm
Kịch hay – Truyện ngắn Lê Hứa Huyền Trân
Vài tấm hình được quăng trên chiếc bàn kính, bên trong hiện rõ hình hai người dường như có cảm giác đang tựa vào nhau nhưng vẫn còn do dự vì bị sự ràng buộc bởi miệng lưỡi của người đời. Bóng chiều tà từ từ đổ xuống khung cửa sổ bằng kính của ngôi nhà sang trọng. Thứ ánh sáng cuối ngày có màu hồng đậm vẫn kịp hắt vào khiến đôi mắt người phụ nữ đột nhiên cũng ửng hồng và bắt đầu đong đầy hoàng hôn trong đó.
Xem thêm
Lời thề sinh tử - Truyện ngắn của Phạm Thanh Thúy
Thuôn không muốn lão Nhạc vào nhà. Lão Nhạc già lụ khụ, ăn mặc lôi thôi, dù con cái lão cũng chẳng đến nỗi nào.
Xem thêm
Người đến từ nghìn trùng – Truyện ngắn Chu Phương Thảo
Tôi sinh ra ở một làng chài nhỏ, nơi những triền cát trắng kéo dài đến tận chân trời, nơi gió và sóng chạm nhau cùng thì thầm những bản tình ca êm dịu. Tuổi thơ tôi trôi qua như một giấc mơ dịu ngọt, vắt qua những buổi chiều vàng nắng, theo tiếng cười hồn nhiên vang vọng bên những mái nhà thấp thoáng khói lam chiều. Cuộc sống tuy chật vật, nhưng lòng người nơi ấy rộng như biển cả, ấm như nắng sớm.
Xem thêm
Trôi trên sông trăng – Truyện ngắn Vừ Thị Mai Hương
Mưa sầm sập. Mưa ào ào. Ánh trăng loang loáng trong làn mưa, vỡ tan trong ánh chớp. Trong màn đêm tối đen mịt mùng, xung quanh chỉ vọng lại tiếng nước đổ ào ào từ trên núi xuống. Tiếng bước chân chạy uỳnh uỵch trong đêm.
Xem thêm
Phán chấu. Truyện ngắn của Nông Quốc Lập
Tiếng gọi cầu cứu của thằng Bun như xé toang khoảng không gian ra thành nhiều mảnh. “Cứu cái gì, cứu ai, cháy nhà à, giết người à, rắn cắn à…?” Tiếng những người làng hỏi nhau, những cặp mắt tròn xoe, ngơ ngác. Dù không biết chuyện gì xảy ra với nhà Bun, nhưng khi nghe tiếng gọi cứu thì ai cũng ra khỏi nhà hướng về nơi có tiếng gọi.
Xem thêm
Bông bí vàng trên giàn mướp hương - Truyện ngắn Phan Thành Đạt
Hưng rón rén bước lên thềm, gõ cửa. Không ai đáp. Chỉ có tiếng chim trên giàn, tiếng cá quẫy nhẹ dưới ao. Giữa khung cảnh ấy, hình ảnh một cậu trai thành phố đứng giữa sân quê bỗng trở nên bé nhỏ, lạc lõng – nhưng cũng là khởi đầu cho một mùa hè không giống bất cứ mùa hè nào trước đó.
Xem thêm
Người đàn bà vẽ tranh kiếng – Truyện ngắn Lưu Kiều Nhi
Tôi về đến nhà đúng lúc ba và chị Hai đang hì hục đem mớ tranh kiếng của má ra cất ở nhà kho phía sau. Tôi biết ngay là má có việc đi đâu đó nên hai người họ mới cả gan đến thế. Chị Hai nói má không chịu ở nhà nghỉ dưỡng bệnh, lại lén đi lặt cuống ớt với mấy người đàn bà trong xóm. Ba cười hiền lành bảo: Kệ bả. Bắt bả ở nhà hơn bắt cóc bỏ dĩa. Lại phụ ba một tay, dọn cho xong đống nợ này đi bây!
Xem thêm
Án ma ni thiên ý - Truyện ngắn Ny An
Ở gần cuối xã Xay Xát, đi qua khỏi con dốc sỏi đá bụi bay xám mặt sẽ tới Quán Phật. Hai lùm thiết mộc lan um tùm đứng trước ngõ hút tài lộc, nở bông ngào ngạt mỗi tối. Quán Phật nằm giữa khu vườn thuốc nam, lắp camera từ ngõ vào tới cửa và phòng khách. Bờ tường gắn lưới thép B40 ngăn khu vườn với dải cát trắng trải dài đầy dứa dại, cây bụi và xương rồng gai nhọn tua tủa.
Xem thêm