TIN TỨC
  • Truyện
  • Người đàn bà vẽ tranh kiếng – Truyện ngắn Lưu Kiều Nhi

Người đàn bà vẽ tranh kiếng – Truyện ngắn Lưu Kiều Nhi

Người đăng : phunghieu
Ngày đăng: 2025-08-10 20:31:19
mail facebook google pos stwis
865 lượt xem

Tôi về đến nhà đúng lúc ba và chị Hai đang hì hục đem mớ tranh kiếng của má ra cất ở nhà kho phía sau. Tôi biết ngay là má có việc đi đâu đó nên hai người họ mới cả gan đến thế. Chị Hai nói má không chịu ở nhà nghỉ dưỡng bệnh, lại lén đi lặt cuống ớt với mấy người đàn bà trong xóm. Ba cười hiền lành bảo: "Kệ bả. Bắt bả ở nhà hơn bắt cóc bỏ dĩa. Lại phụ ba một tay, dọn cho xong đống nợ này đi bây!"

Tác giả Lưu Kiều Nhi

Tôi là đứa con gái quyết đoán đến liều mạng. Tôi giống má ở tánh đó. Có lẽ vậy, tôi được má thương nhất. Chị Hai giống tánh ba. Hiền lành, sởi lởi. Nhưng trớ trêu, giữa bốn người chúng tôi lại không hề có một sự ràng buộc nào về tướng mạo.

Lần trở về này, không biết có trụ nổi ở quê không hay lại long nhong quên ngày tháng ở xứ người như trước. Tôi chặc lưỡi như tự động viên mình rồi bắt xe khách về miền Tây ngay tối đó. Thôi thì đã liều ba bảy cũng liều. Gần 30 tuổi đầu, tôi mới thật sự hiểu cảm giác nhớ nhà, nhớ má đau xiết thế nào. Giờ thì chỉ muốn về với má, để đêm đêm trước khi ngủ, lại đòi má gãi lưng, gãi tay như hồi còn bé. 

Nằm gà gật trên xe, tôi nhìn mình qua làn hơi nước in trên mặt kính, thấy mình méo mó, biến dạng. Rồi thấy một tôi khác đang lủi thủi sau chân một người đàn ông dáng người lỏng khỏng, khắc khổ đang đi trên triền đê. Rồi một tôi khác nữa với gương mặt nhòe dần ra, tan chảy thành những mảng màu quái đản, ma mị. Tôi thấy mình vùng vẫy giữa bao nhiêu là bột sáp màu, nó dính vào mắt, vào tai, rồi một khối màu to tướng đè siết lên ngực tôi đau điếng… Cú huých mạnh vào sườn của người ngồi cạnh vì đường xốc khiến tôi chạy khỏi cơn ác mộng. Tôi thở phào như che giấu được một trọng tội.

Trước đây, tôi từng là một cô giáo hẳn hoi. Con gái dưới quê thời đó được vậy là quá danh giá. Nhưng tôi không thích nghề này. Tôi thích làm họa sĩ hơn. Một họa sĩ thực sự chứ không phải là một thợ vẽ tranh kiếng tay ngang như má tôi. Nhưng số phận của chị em chúng tôi được ba má bàn bạc kĩ lưỡng cả rồi. Tôi lớn lên sẽ làm cô giáo. Chị Hai học không giỏi nên cho nghỉ sớm đi học may, sau sẽ tìm một tấm chồng hiền lành, giàu nghèo gì cũng được. Thấy ba má ngồi trên “bộ ngựa” bàn tính chuyện của mình, chị Hai ngồi may đồ cười lỏn lẻn, cố ý nheo mắt với tôi ra vẻ đắc ý. Thấy tôi ngồi đăm chiêu nhìn ra con đường làng u tối trước mặt nhà, chị không đùa nữa. Im lặng có thể là chấp nhận nhưng chưa hẳn là hài lòng. Tôi chưa bao giờ dám nói về ước mơ mình. Tôi thấy nó xa xỉ quá so với cảnh nhà tôi. Thậm chí tôi thấy nó quá khổ so  với sự nhu nhược của chính mình. 

Sau bốn năm đại học vất vả, khi tốt nghiệp ra trường, tôi được phân công công tác ở một huyện xa nhà. Tôi yêu lũ trẻ và luôn thể hiện tinh thần trách nhiệm với từng nhiệm vụ nhỏ nhất. Thế nhưng, tôi không yêu công việc của tôi. Tôi đau khổ nhiều hơn mỗi khi nghĩ về điều đó. Tôi không đủ can đảm để thực hiện ước mơ của mình. Vì tôi sợ chính tay tôi đập vỡ ước mơ của ba má (nhất là má tôi). Họ yêu nghề giáo. Còn tôi thì yêu họ… 

Một trong những bất hạnh nhất của con người là tự căm ghét bản thân mình. Tôi thấy mình giả tạo, đáng ghét, đáng lên án. Tôi đang hủy hoại dần một cái gì rất lớn lao...Tôi sợ mình không đủ sức gánh nổi trọng trách đó. Bất kì nghề nào cũng cần sự sáng tạo. Nghệ thuật rất cần sự sáng tạo. Và nghệ thuật của người thầy giáo dục học sinh vượt ra giới hạn kiến thức sách vở khô khan. Trăn trở cũng đã xong. Dằn vặt cũng đã xong. Đến lượt tôi nên có lựa chọn cho riêng mình. Tôi rời khỏi lũ trẻ… và lên đường thực hiện ước mơ với tháng lương tập sự vừa đúng 1 triệu 750 ngàn đồng.

Bỏ nghề dạy học, không có nghĩa là tôi sẽ thi ngành Mĩ thuật. Tôi không muốn phí thời gian của mình cho những ngôi trường đào tạo theo kiểu "gà công nghiệp". Tôi quyết tâm học vẽ vì chỉ lí do duy nhất là sở thích cá nhân. Không cần đắn đo nhiều về việc làm, tương lai, số phận như ba má tôi đã từng nghĩ. Tôi biết mình đang liều quá nếu chỉ biết sống theo sở thích. Nhưng có đam mê với nghề, tôi nghĩ chắc mình không thể chết vì thiếu ăn.

Thời gian đầu, tôi còn phải xin thêm má vài trăm để trang trải chi phí sinh hoạt. Má rầu rầu nhưng không trách, chỉ thở dài thậm thượt. "Mồ mả nhà mày, con gái gì mà liều mạng quá". Về sau, tôi đã có thể tự xoay sở được nhưng vẫn không giàu lên nổi nếu chỉ có đam mê thôi. Tranh tôi vẽ đã bắt đầu được một vài người trong giới biết đến. Nó vượt ra ngoài tầm mong đợi của tôi. Bởi lẽ, ngày trước, tôi không quen cuộc sống quá khuôn khổ của nghề giáo, càng không thể chấp nhận những tư tưởng quá xa lạ với mình. Đấy là những tư tưởng của mấy thế kỉ trước còn sót lại nhưng thấm sâu vào ý niệm cam chịu của biết bao con người nơi đó. Sức mạnh của nó khủng khiếp gấp vạn lần sự có mặt của nó trong đời sống văn minh này. Bây giờ, tôi đã tránh mặt được nó, dấn thân vào một cuộc sống mới, được thỏa sức thực hiện đam mê mà cũng mệt lừ vì phải gồng mình trước những cám dỗ của cuộc sống. Những buổi chiều Sài Gòn đông nghịt người, xe cộ và khói bụi cho tôi cảm giác của mấy thế kỉ trước. Bức bối, muốn chạy trốn, muốn hét lớn, và nổ tung…Nhưng bằng mọi giá, tôi vẫn quyết tâm ở lại nơi mà tôi đánh đổi rất nhiều thứ mới có được. Tôi gọi đó là cuộc du hí dài của kẻ liều mạng. Dám sống cam chịu trong cảnh bế tắc, tù đọng của một làng quê nghèo hay dấn thân vào đất Sài Gòn xa hoa? Thật ra đó cũng chỉ là những cách liều mạng khác nhau để sống mà thôi. Vậy thì, ta vẫn cứ sống, vẫn lại đam mê vẽ vời, vẫn liều mạng tin tưởng vào thằng đàn ông “ngang hông” của đời mình.

***

Hồi trước, má chỉ lo chuyên tâm vẽ tranh kiếng cho ba chạy đi bán ở các huyện. Thời gian còn lại, má vừa lo chuyện bếp núc vừa lo cho bầy heo mới mua về. Mỗi khi thấy má ngồi vẽ tranh kiếng, tôi cảm nhận đó lại là một người khác. Một người đàn ông mới đúng. Mu bàn tay vung trùng thịt lướt trên mặt kiếng thật điệu nghệ, nhẹ nhàng như tô điểm, như nâng đỡ một báu vật. Bàn tay không hề biểu lộ tư chất nghệ sĩ cho đến gương mặt, phong thái lại càng không. Gương mặt vuông bạnh hằn lên những nét phong trần của một người từng trải. Khung xương vai to bè ra như một tấm kiếng thô chưa thành tranh. Nhìn má từ đằng sau trông giống một lão thợ rèn rắn khỏe, khổ cực hơn là dáng ngồi của một người thợ vẽ. Má ít khi vẽ tranh trang trí cửa buồng, ngại khi ngồi tỉ tót làm mấy chữ "trăm năm hạnh phúc". Đặt hạnh phúc của con người ở đâu là đẹp nhất? Cửa buồng? Khi chân người đàn ông tàn nhẫn bước qua ngạch cửa, mấy lần cái trăm năm cũng không níu giữ nổi hạnh phúc. Má chỉ thích vẽ tranh thờ tổ tiên hoặc tranh thờ Phật Tổ, Phật Bà hoặc tranh vẽ chùa chiền của đồng bào Khơ-me. Má cưng lắm mấy bức tranh do chính tay vẽ. Những hôm trời mưa lầy lội, đường đất đỏ lên sình tới mắt cá chân, má cố hết sức để không bị chộp ếch, quyết giữ cho bằng được mấy tấm tranh phải sạch sẽ, nguyên lành như hồi mới vẽ. Hay gặp ai hợp ý thích tranh kiếng, má say sưa kể lể và nếu cần sẽ hào phóng tặng không cho người ta một bức. 

Bàn tay múp míp nhưng không ngờ là người thợ vẽ thần tình. Tranh má vẽ có cái thần rất khó hiểu. Nó không sặc sỡ như loại tranh kiếng của vùng khác. Nó rực rỡ vừa đủ, màu trầm vừa đủ. Nhìn tổng thể bức tranh, dù tranh thờ hay tranh trang trí cũng khiến người xem thấy thư thái tâm hồn. Vẻ đẹp của nó tuy sắc sảo nhưng không hợm mình, cố tình làm duyên một cách cầu kì. Đó là lí do vì sao ngày trước người từ các tỉnh đổ xô về tìm nhà tôi để mua tranh cho bằng được. Có khi họ phải ở lại gần tuần lễ để chờ má vẽ xong vì số lượng tranh khá nhiều. Bây giờ chỉ có những người dân thuộc vùng sâu xa hoặc các phòng triển lãm mới dùng tranh kiếng mà thôi. Vì giá tranh kiếng vừa mắc vừa không thời thượng như sơn dầu, tranh lụa, hay tranh chữ thập.

Biết không thể sống mãi bằng nghề vẽ tranh kiếng, má xoay sở đủ nghề lặt vặt khác để phụ ba tôi những ngày mưa không chạy xe ôm được. Khi vào mùa, má lãnh ớt về nhà lặt cuống cho mấy người hàng rau cải, cả ngày cũng chưa tới tám mươi ngàn. Cái nghề vặt này dù sao cũng đã cứu đói cho mấy bà nội trợ trong xóm tránh được thời gian nhàn rỗi. Mấy ngày đầu, do chưa quen với cái nóng và vị nồng của ớt, tay má đỏ tấy lên, không còn biết cảm giác nữa. Cái màu vàng đỏ của thứ ớt chín thối đã nhuốm vào lòng bàn tay. Có làm sao cũng không hết được. Má cười lạc quan: “Có hề hấn gì đâu bây. Tao vẫn vẽ tranh kiếng ngon lành được mà”. Rồi hết mùa ớt nhưng việc bán tranh kiếng cũng không khả quan hơn. Những ngày đó, vợ chồng con cái nhìn nhau buồn nhưng không nói…

Tranh kiếng trở nên hiếm người mua nhưng má vẫn vẽ. Dường như đã thành nghiện mất rồi, đôi ba tháng ít nhất cũng phải một bức cho thỏa cơn khát. Những bức đó, dù có người muốn mua nhưng má không còn muốn bán nữa. Đôi khi người ta buộc phải nương vào nghệ thuật để mà sinh nhai nhưng lòng tự trọng cần có của một người làm nghề chân chính sẽ không bao giờ biến lợi nhuận thành mục đích cuối cùng của nghệ thuật. Má tôi là người như thế. Tôi vẫn hay thầm tiếc giá mà má được học vẽ một cách bài bản, hàn lâm hơn thì hoa tay của bà không chỉ dừng lại là thợ vẽ bình thường, phải là một họa sĩ mới xứng tầm.

Sau này, má chỉ vẽ độc nhất loại tranh chùa chiền xây theo kiến trúc của đồng bào Khơ-me. Màu sắc tranh kiếng phần nhiều là gam màu nóng, tươi roi rói. Cho nên, những ngôi chùa của người Khơ-me khi được vẽ trên kiếng càng sặc sỡ ánh vàng. Nó không nguy nga như kiểu cung điện phương Tây, không quá điềm đạm như nhiều kiến trúc chùa chiền phổ biến khác. Nó có một nét uy nghiêm và thần bí rất đáng tự hào. Bởi nó không thích trừu tượng hóa bản thân mình. Mọi thứ đều rõ ràng cụ thể. Nhưng chắc gì người ta đã hiểu hết cái phần bên trong nó.

***

Chiếc xe khách cà tang nổ máy phành phành như đánh thức cả một vùng biên yên tĩnh trong buổi sớm mai. Ngoài cửa xe, không khí trong lành đến mê say. Những hàng cây thốt nốt xanh tít tắp, đứng cúi đầu ngoan ngoãn chào ngày mới bên cạnh những ô ruộng xanh mát mắt. Tôi hít một hơi thật sâu như cố tận hưởng cho bằng hết sự thanh bình của làng quê. Cảm giác ấy ngấm dần vào suy nghĩ của tôi. Bằng một sự mê hoặc kì lạ của cảnh quê, tôi nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ để kịp lấy tinh thần cho những ngày sắp tới sống gà gật ở xứ người. Và tôi gọi Sài Gòn là bức tranh trừu tượng lớn nhất mà tham vọng của tôi đã phác họa.

Đây là lần thứ hai, tôi có ý định trở về sống hẳn ở quê nhưng rồi không biết cái gì ràng buộc tôi đến mức hoang mang thế này. Lần này cũng vậy, tôi trở về thăm nhà và giấu kín ý định về ở hẳn. Ba với chị Hai khuyên tôi hết lời lẽ đừng chơi trò lô tô với số phận nữa. Tôi chỉ nói: Ráng đợi thêm hai năm nữa thì có thể xây ngôi nhà mới cho ba, chuộc lại công đất đã cố cách bốn năm khi cả nhà vét tiền cho tôi đi tìm ước mơ thật sự của đời mình, với lại có thể mở một hiệu may nho nhỏ cho chị Hai ở ngay chợ thị trấn. Ba và chị nghe tôi nói có vẻ hợp lí nên không muốn níu kéo tôi nữa. Tôi xa nhà đã lâu, có thêm vài năm nữa cũng không hề hấn gì. Họ đã yên tâm hơn nên ý bảo: “Út đi lần này ráng giữ gìn sức khỏe, ra giêng, đám giỗ nội, Út nhớ về nữa nghen!”. Còn má thì lạnh lùng miệt mài ngồi vẽ chùa chiền trên tranh kiếng. Má dừng cọ rồi nói thật nhanh với tôi: “Tùy con! Khi nào mệt thì về đây. Miễn sao bây đừng có hối hận là được”. Tôi biết má đang giận nhưng biết làm sao được, bức tranh trừu tượng trong óc tôi thật sự rất khó hiểu nhưng quả thật vô cùng hấp dẫn. Tôi muốn một lần trong đời được tìm hiểu nó. “Má ơi, xin má đừng giận con nghen má. Con đi rồi con sẽ về nhanh thôi. Con yêu nghề vẽ nhưng con không muốn mình chỉ là người thợ vẽ tầm thường. Mong má hãy hiểu cho con!”. Đó là vài dòng ngắn ngủi tôi viết gửi lại cho má. Vì đêm đó má ngồi vẽ thâu đêm. Má cũng không dặn dò tỉ mỉ như mọi khi tôi chuẩn bị trở lại Sài Gòn. Mấy ngày hôm sau, tôi nhận được tin nhắn của chị Hai gửi: “Út ơi, ngộ lắm, tối hôm trước lúc Út đi, lần đầu tiên, chị mới được thấy má vẽ trận mưa lớn. Mưa mà má cũng vẽ được hén? Không hiểu nỗi má đang nghĩ gì?”. Chỉ có tôi là hiểu má đang suy nghĩ gì lúc đó. Tôi muốn khóc nhưng không nổi nữa “Má ơi, má đừng lo cho con. Khi nào con thỏa nguyện, con sẽ về bên má ngay mà. Mà cũng có thể, ra giêng đám giỗ nội, con về nhà luôn không đi nữa không chừng? Má đợi con nghen má”.

***

Ra giêng, đám giỗ nội tôi không về được vì bận đi tham dự triển lãm tranh trong thành phố. Tôi hẹn mọi người tháng sau. Rồi hết tháng sau, cũng không về được vì đi thực tế với mấy anh em trong hội ở một tỉnh vùng cao miền Bắc. Cảnh vật trên đó không thua gì ở quê tôi. Nó khiến người ta phải mê đắm lạ thường. Rất muốn vẽ ngay cảm giác đó lên giấy. Tô điểm sao cho đúng cái thần của cảm giác này. Nó trừu tượng vô cùng.

Đến ngày thứ tư, chúng tôi quay trở xuống thị trấn dưới đồng bằng để giao lưu với anh em họa sĩ của thị trấn và sẵn tiện mua thêm một ít đồ dùng cá nhân. Loay hoay lục tiền trong cái túi cốc đeo chéo vai, tôi mới chợt “à” lên tiếng vì hiểu tại sao mấy ngày qua không thấy cái điện thoại nó kêu réo gì cả. Lúc đó, cô bạn chung đoàn lôi tôi xềnh xệch để chụp ảnh lưu niệm với cảnh đẹp không cưỡng nổi của xứ này. Và tôi quên mất ý định sẽ gọi về nhà cho má hay mình đã tới nơi an toàn như lời đã hứa.

Đến khi trở về phòng, mọi người trong đoàn đã chìm sâu vào giấc ngủ sau chặng đường vất vả vượt qua con dốc thậm thượt. Tôi nghe tiếng “bip” báo pin sạc điện thoại đầy. Theo quán tính, tôi nhắn nút “Mở” trên điện thoại thì thấy “một tin nhắn mới”. À, của chị Hai gửi, không biết là đã gửi khi nào đây.

“Chị gọi cho em rất nhiều lần nhưng không được. Em về nhà gấp. Má mất rồi”.

Trước mắt tôi hiện ra một bức tranh không hề trừu tượng…

L.K.N

Bài viết liên quan

Xem thêm
Lock down – Truyện ngắn của Bùi Đế Yên.
Nhà văn Bùi Đế Yên làm thơ trước khi viết truyện ngắn. Đọc truyện của chị, tưởng chị đang ngồi thủ thỉ kể một câu chuyện vừa mới xãy ra đầy hấp dẫn, khi nghe hết chuyện, lòng ta cứ thấy bâng khuâng …
Xem thêm
Nguyền rủa - Truyện ngắn
Gia đình bà Hường chuyển về sống lam lũ với xóm nghèo. Các khu dân cư mọc lên như nấm sau mưa; lối mòn biến thành đường nhựa. Ông Tấn suốt ngày cắp laptop vợ mua, đi “quan hệ kinh doanh”; đám trẻ con tò mò kháo nhau ông không biết dùng máy vi tính.
Xem thêm
Đêm trước phiên chợ – Truyện ngắn của Lương Mỹ Hạnh
Lão Hạo không lộ mặt, ra lệnh cho tay chân nhanh chóng neo thuyền lại. Chúng lấy những đoạn dây chão to bằng cổ tay chằng buộc hai thuyền kẹp cứng với nhau. Mặt đằng đằng sát khí, hơn chục thằng cầm dao, kiếm, côn nhảy sang thuyền thằng Lanh. Một cuộc ẩu đả bất phân thắng bại nổ ra, hai bên cùng xông vào nhau đấm đá túi bụi.
Xem thêm
Tro bụi ngược chiều – Truyện ngắn Tịnh Bảo
Nắng trưa vàng như chảo mật ong tưới xuống. Nghĩa trang lớn nằm ở ngoại ô, những ngôi mộ nơi góc khuất bị cỏ dại bọc kín, bia đá lấm bụi, từng vệt bẩn kéo dài chảy xuống theo vệt nước mưa, có lẽ do cơn mưa chiều qua.
Xem thêm
Nắng chiều còn chảy – Truyện ngắn Đỗ Thanh Tuân
Trời xứ núi chuyển giông lúc nào cũng dữ dội như đón bão. Gió ầm ào. Cây rừng nghiêng ngả. Lá bay tứ tán. Mây ùn ùn về sắp đầy đầu núi, đen kịt.Chiếc xe máy chở Lan vừa chạy vừa nhảy cà tưng qua mấy ổ gà, những mỏm đá nhô cao của con đường núi thiên thẹo. Nước lùa ra đường đầy rều rác, cây bụi. Nhìn lên một bên là vách cheo leo, nhìn xuống bên kia là vực trong mưa chiều, trong cái sâu hun hút. Xa dưới kia, thác nước ào ào dội. Chốc chốc, chiếc xe dẹo mình cót két. Vậy mà bà chủ tiệm tạp hóa cứ đinh ninh là sẽ bắt cho cô chiếc xe thồ xịn nhất để vào nóc. Đúng xe núi hẳn hoi. Thiệt núi. Bà cười cố ý nhấn mạnh chữ “núi”. Xe cô, cứ để đó, khi mô trở ra thì lấy về. Dù chuẩn bị tâm lí trước nhưng Lan vẫn ngẩn người. Ở đây người ta sống bằng niềm tin. Lời nói ra xác tín như rìu chặt vào cây. Bà đưa Lan cái choàng mưa, tiện tay dúi thêm cái bao bóng lớn, nói ngó trời trong rứa chứ chút nữa thể nào cũng mưa, bỏ ba lô vào bọc ni lông cho khỏi ướt. Nhìn mớ đồ lỉnh kỉnh trong hành trang của Lan, bà cười. “Mong cái nóc Tu Mơ Rông giữ chân cô được.”
Xem thêm
Cô gái đứng trước biển Nhật Lệ - Truyện ngắn Vũ Khắc Tĩnh
Cô gái đã từng có nhiều ước mộng trong đời. Ngoài những giờ học ở trường, những lúc rảnh rỗi cô gái thích đi biển, thích đứng một mình trước biển hằng giờ ở đó, nhìn biển bình minh, mặt trời tròn vành vạnh đỏ rực lung linh, nhìn những con chim hải âu tung cánh bay dật dờ, chao nghiêng trên biển. Một buổi sáng bình minh trên biển rất đẹp, lung linh, lung linh, những đợt sóng vỗ tung toé trắng xoá. Lúc này biển đông người tắm, biển xao động tiếng cười nói của mọi người đánh tan sự im lặng, họ đùa giỡn với sóng nhấp nhô. Ai làm gì mặc kệ, cô gái vẫn đứng bất động một mình trước biển, trong đầu suy nghĩ gì không biết. Làm sao mà biết được. Tắm biển thì không bao giờ tắm. Một cô gái lạ lùng, tôi chưa từng thấy, từng gặp trường hợp này bao giờ. Đến biển, cô gái đứng nhìn biển trong tích tắc bình minh rồi về.
Xem thêm
Đoạn chi ma cước - Truyện ngắn của Châu Đăng Khoa
“Đoạn chi ma cước” dẫn người đọc vào cõi thiền – kiếm huyền bí của Edo, nơi một Ronin tật nguyền đối diện cái chết, ký ức và bản thể. Với bút pháp giàu hình ảnh và triết lý, Châu Đăng Khoa đã tạo nên một truyện ngắn độc đáo, đẹp và ám ảnh như một đường kiếm xé tuyết.
Xem thêm
Bất ngờ - Truyện ngắn của Lê Thúy Hà
Nhìn theo cô giáo trẻ lễ phép, thân thiện gửi xe chỗ ông, rồi bước đi hướng về căn phòng của lão trưởng phòng giáo dục thành phố, lòng ông Thái bỗng dấy lên nỗi bất an, “sao bây giờ vẫn còn có người đẹp tự nhiên, hương sắc mộc mạc thế, khéo lại là món mồi ngon tiếp theo của hắn rồi”. Nhưng ông đang mong muốn cơ hội này xuất hiện từng ngày, mà sao khả năng cao là đang đến, ông lại thấy lo lắng, bất an? Có phải sự mộc mạc, nhân hậu toát ra từ ánh mắt, giọng nói, con người cô giáo trẻ ấy khiến ông thấy bứt rứt.
Xem thêm
Người giữ mùa gió – Truyện Chu Phương Thảo
Con đường làng mùa hạ vẫn bụi mờ và khét nắng như thuở nào. Giữa cánh đồng khô cháy, một cậu bé gầy gò đang lom khom mò cá trong mương nước đục. Chiếc quần vá, đôi chân trần rớm máu vì gai cỏ nhưng ánh mắt sáng, kiên cường như muốn nuốt trọn cả chân trời nắng gắt.“Vũ ơi, về đi con, trưa rồi! Mẹ nấu cơm xong hết rồi đó!” Tiếng người phụ nữ gầy yếu gọi vọng từ xa, lạc giữa gió Lào bỏng rát. Cậu bé quay lại, cười toe toét:“Con bắt thêm con cá nữa thôi mẹ ơi! Tối nay mình có canh cá ăn nha!”
Xem thêm
“Quyền năng của người lớn” – Truyện ngắn Nguyễn Bình An
Giấc ngủ trưa của tôi bị phá tan bằng một thứ âm thanh làm tôi giật thót mình - tiếng mẹ chửi con.Mày đi khỏi nhà tao! Tại sao mày uống ca cà phê mà không dẹp? Đợi tao dẹp ha gì? Tao là mẹ mày hay ở đợ cho mày? Nội dung câu chửi cũng không đến mức khủng khiếp. Nhưng cái giọng chửi thì đáng kinh. Nó the thé, hoằm hoặm. Đó là tiếng chửi mà Bích trút xuống đứa con trai mới tám tuổi của mình - thằng Long. Long ngồi thu mình lại sát góc nhà. Hai tay như đang cố bịt tai. Hai chân dạng, lưng ngả ra sau tìm điểm tựa nơi vách nhà. Mắt mở thao láo, vô hồn. Dù cây cần nước để sống. Nhưng Long như một cây non quằn quại dưới làn nước mạnh liên tục dội tạt vào. Nó oặt mình đi. Bà mẹ trẻ đang dạy con hay đang trút hằn học trong người? Dũng - chồng Bích - đi làm gần hai tháng nay chưa thấy gửi tiền về. Những cuộc điện thoại của Bích gọi đi trong nước mắt nhưng Dũng luôn đáp lại bằng sự hững hờ.
Xem thêm
Nước cuốn bông tràm – truyện ngắn Chinh Văn
Lý do trở về cửa biển nầy của chị là gì?. Mỏi gối chồn chân hay hương tàn sắc nhạt?, nhớ cố hương hay lương tâm lên tiếng?, chính chị cũng không trả lời thỏa đáng. Cũng có thể là tất cả những cái đó thôi thúc chị về quê. Chỉ biết rằng sau những đau khổ chất chồng, sau những tháng ngày bon chen ở đất Sài Gòn, nay chị về vùng U Minh Hạ nầy nương nhờ nhà vợ chồng đứa cháu để sống qua ngày với nghề buôn bán cá khô.
Xem thêm
Cánh ngỗng đỏ bay qua giếng ngọc - Truyện lịch sử Nguyễn Thị Việt Nga
Chiều ở Loa Thành lặng như tờ giấy đã ố màu. Không tiếng người. Không bóng ai. Chỉ gió thổi cỏ lau nghiêng ngả, cuốn theo mùi đất xưa lẫn với mùi tro tàn cổ tích.
Xem thêm
Lời hứa - Truyện cực ngắn của Lê Thanh Huyền
Nguồn: Diễn đàn Văn nghệ Việt Nam số 41 tháng 10/2025.
Xem thêm
Ký ức tuổi thơ tôi – Truyện ngắn Vũ Mạnh Định
Có một miền quê nằm bên dòng Hoàng Long lặng lẽ, nơi triền bãi xanh mướt ôm lấy con nước hiền hòa, nơi mỗi chiều vang lên tiếng chuông chùa Thông Linh Tự và mỗi mùa hội đình lại rộn ràng cờ hoa rợp ngõ. Ấy là quê tôi - thôn Thần Thiệu nhỏ bé nhưng chan chứa tình người, nơi đã nuôi dưỡng tuổi thơ tôi bằng tiếng trống hội, bằng mùi khói rơm chiều và những câu chuyện lịch sử vọng về từ ngàn xưa.
Xem thêm
Máu đỏ da vàng – truyện ngắn của Lại Văn Long
“Máu đỏ da vàng” – truyện ngắn của Lại Văn Long không chỉ là bi kịch của một người đàn bà trong vòng xoáy hậu chiến, mà còn là bản hòa ca của lòng nhân và tinh thần hòa giải dân tộc.
Xem thêm
Trạm xá - Truyện Võ Đào Phương Trâm
Đồng hồ bước qua 7 giờ tối, bên ngoài khuôn viên Trạm xá tối om như mực, bác sĩ Nguyên vẫn còn miệt mài với chồng hồ sơ bệnh án, thỉnh thoảng, anh khẽ ngước mặt nhìn ra khung cửa, từng đợt gió thổi nhẹ mang theo chút mùi hương hoa rừng.
Xem thêm
Bông hoa của bản – Truyện ngắn Nguyễn Thị Thu Trang
Tiếng khóc thút thít của Mai vọng từ phía buồng lại, xóa tan sự tĩnh lặng của đêm. Páo ngồi bên bếp, nồi nước đang sôi ùng ục bốc khói, tay Páo cầm thanh củi cời những viên than hồng rực, ánh mắt vô định nhìn những ngọn lửa bập bùng cháy cũng như lòng Páo lúc này đang không yên. Páo muốn đi vào trong phòng Mai, nói với Mai rằng hãy đứng dậy và bỏ đi cùng anh. Hãy bỏ lại tất cả cuộc sống hiện tại để đến một nơi khác bắt đầu cuộc sống mới như đôi chim cu tự xây tổ mới cho mình, như đôi hoẵng chạy vào rừng sâu sống cuộc sống yên bình... Từ nhỏ Páo đã chứng kiến Mai khổ quá rồi, giờ nếu tiếp tục để Mai chịu khổ hơn nữa anh thấy mình càng vô dụng như khúc gỗ dưới sàn nhà, như cây lá han trong rừng.
Xem thêm
Vùng đất hứa -Truyện Đông Sơn Lữ Khách
Vùng đất hứa – giấc mơ của biết bao người ở một phương trời xa xôi. Nhưng để chạm tới giấc mơ ấy, họ phải đánh đổi bằng mồ hôi, nước mắt, thậm chí cả máu và sinh mạng. Câu chuyện này được viết để nhắc rằng: Hạnh phúc thật sự không nằm nơi đất khách, mà ở chính quê hương, nơi có tình thân và vòng tay chờ đợi.
Xem thêm
Kịch bản hoàn hảo – Truyện Miên Tình
Đây rồi, cung điện Potala hiện ra như một huyền thoại hóa đá, đứng sững trên đỉnh núi Hồng Sơn, giống như một bài thơ viết bằng gió, bằng tuyết và bằng máu của thời gian. Mái ngói đỏ sậm, tường trắng ngà, tầng tầng lớp lớp như những lớp ký ức quyện vào nhau không thể bóc tách. Cô bước chậm từng bậc thang lên, mỗi bước như dấn thêm vào một thế giới không dành cho người vội vã, từng phút giây đều như chờ đợi giống như cô. Trái tim đập chậm lại, chẳng phải vì độ cao, mà vì một cảm giác vô danh của sự u buồn thánh thiện.
Xem thêm
Như là giấc mơ - Truyện ngắn Huỳnh Ngọc Lan
Nguyên nhà giáo, nhà văn Huỳnh Ngọc Lan sinh năm 1952 quê quán ở Huế nhưng sinh ra và lớn lên ở Vinh, bởi ba chị đi tập kết gặp mẹ chị ở Nghệ An. Thời kỳ Đế quốc Mỹ ném bom khốc liệt bất kể ngày đêm từ Vĩnh Linh đến Quảng Bình rồi Hà Tĩnh và Nghệ An. Lúc này chị đang theo học Trường đại học Tổng hợp Hà Nội, chuyên ngành hóa. Thật đau thương khôn xiết, khi Mẹ và ba người em của chị chết trong một trận bom vùi giữa đêm khuya; sau ngày đất nước thống nhất, chị theo ba về ở Huế quê nội.
Xem thêm