Bài Viết
Trong tiếng hát của hàng dầu gió già
Tháng tư Sài Gòn cả một trời hoa bay
Vỉa hè in đầy những đôi chân mốc bụi
Giặc tan
Người về với nhân dân
Sống cùng nhân dân, nói lên tiếng nói của nhân dân;
Khi nằm xuống, Người về nơi Đất Mẹ
Về nghe biển hát sông cười
Nghe tình thâm ấy đẹp tươi quê nhà
Thương từ mỗi bước chân cha
Người nép bên hoa đã thành vĩnh cửu
Người chia tay hoa đã hóa vô danh
Hoa cánh rừng sốt rét tái xanh…
Hành quân ghềnh thác cheo leo
Một thời vượt suối, băng đèo, lội sông
Nằm trên võng ngửa mặt trông
Những sông cùng suối mênh mông bốn bề
Ta về thăm quê má nuôi xưa
Nắng đu đưa vườn trầu xanh mát,
Đường quê đã ngớt tạnh cơn mưa
Gió ghé hàng cau mênh mông giọng hát.
Sông của ngoại chưa bao giờ khát thế
Lớp phù sa khô bỗng mùa về nứt nẻ
Cửu Long tái sinh chín nhánh bỗng tang bồng
Khâu những vạt áo
Một dòng nước phun trào
Rằng gió thắt nút
Bước đi của một đứa trẻ
Hương nước quê tôi kỳ dịệu lắm
Bồ kết gội chiều, sáng vẫn còn thơm
Nhờ con sông quê suốt đời nuôi lớn
Ồ có thật lạ không
Quen miền Trung sông - núi
Vào đây chỉ có sông
Cả đời đau đáu núi.