Bài Viết
Chuông chùa từng tiếng bâng quơ
Mà mênh mang gió, mà bơ vơ lòng
Tan vào trong cõi hư không
Chẳng biết từ tình thương nào
mà Trời sinh ra lòng tham cho nhân loại
Tập thơ "Mẹ có nghe trăng hát" của Phan Thanh Tâm là một bản giao hưởng nhẹ nhàng của tuổi thơ, tình thân và những ký ức ngọt ngào về gia đình. Với lối viết trong sáng, giàu hình ảnh và cảm xúc, tác giả đã mở ra một thế giới thơ ca đong đầy yêu thương, nơi những câu chuyện đời thường đã trở thành những dòng thơ bay bổng như cánh diều và lấp lánh như ánh trăng dịu dàng.
Ngỡ trăng tan, rụng xuống vườn khuya
Hóa ra nghe tiếng mùa mà thức dậy
Trên những nhành mai gầy...
Trong câu thơ câm nín của em
có giấc mơ rỗng ngực đêm đập cánh
Sài Gòn vào mùa yên lặng
Những bước chân cuối cùng rời đi
Chỉ còn mai, cúc, đào… bám trụ
Hôm nay chầm chậm lên chùa
Nghe câu “mô Phật” em vừa chào ai
Mỏng manh một cánh đào phai
Nâu sồng, túi vải khoác vai, chân trần…