Bài Viết
Tạ Đình Tời kết hôn với chị Nghiêm Thị Bình đã được hơn mười năm. Anh là một công chức. Chị làm nhân viên bưu điện thành phố. Anh chị có với nhau bốn đứa con ba gái, một trai, đủ nếp đủ tẻ. Anh chị đều hưởng lương nhà nước.
Tình đầu của Hồng có khuôn mặt hiền lành, khi cười khoe cái răng khểnh. Chàng ít nói, chỉ hay cười. Hồng giận, cười. Hồng ghen, cười, Hồng vui, cười. Hồng khóc tức tưởi, cũng chỉ ngồi cười cười bên cạnh. Mới 18 tuổi, Hồng nghĩ mình thích một người như vậy, không cần nói gì hết, chỉ cần cười là sáng cả thế gian.
Hiên hỏi: “Em nhất định phải đi à?”. Phương Anh gật đầu: “Đã đăng kí rồi”. “Chừng nào lên đường?”. “Sáng ngày kia”. “Gấp vậy sao?”.
Chị Hai điện thoại kêu tôi về gần một tuần nay mà bây giờ tôi mới có mặt ở đây. Chị không giận lẫy như mọi lần, mà nhẹ nhàng.
Thụy thấy ớn lạnh nổi da gà. Những sợi lông tơ trên má, trên hai cánh tay dựng đứng lên. Thụy rất sợ giết chim. Những ngày Thụy mới về ở với lão, thường là lão Phòng làm thịt chim.
Chị Mến cầm bao lì xì nức nở không nói nên lời. Trong dòng nước mắt xót thương chân thành, ai đâu biết có cả nỗi tiếc nuối, ăn năn của chị!
Hạ Uyên – cô gái khuyết tật chân bẫm sinh do chứng bại não vận động nhưng ý chí sống kiên cường. Hạ Uyên theo học lớp Tin học văn phòng khi học xong lớp 12. Cô được mẹ cho học trong môi trường hòa nhập nên tính Uyên khá thoáng, vui vẻ, hòa đồng, lại có hoài bão làm nhà văn. Cô từng đơn phương cảm mến anh bạn thời Trung học. Hạ Uyên nghe “cố vấn” của đám bạn thân, làm “ nàng Kiều trao duyên” cùng anh chàng nọ. Thư chưa tới tay “Kim Trọng” thì nàng bị mẹ (bà Hiền) cho một trận te tua vì “ không biết thân, biết phận”. Bà Hiền luôn ủng hộ và đồng hành cùng con, trừ chuyện tình cảm vì Uyên rất đa cảm, bà sợ con tổn thương như mình đã trải qua khi ly hôn chồng và làm mẹ đơn thân.
Facebook của Phất đột ngột hiện lên cái nền đen thui với dòng chữ trắng: Lại… phá sản thành công. Bắt đầu lại!
Không thể quên ngày Tảo xách ba lô đến cái xứ khỉ ho cò gáy này. Nói thế cũng không đúng, nơi đây chẳng có con khỉ con cò nào cả, một hoang đồi không một bóng người bóng thú vắng tanh đến rợn người.
Ngồi nhấm nháp ly rượu với thịt heo nướng, tôi được nghe câu chuyện đi săn chiều ba mươi tết và kỷ niệm mang theo trong suốt cả cuộc đời của ông giáo già gắn bó trọn đời với mảnh đất Tây Nguyên.