Bài Viết
Em mang đôi cánh hải âu
Bay qua Sông Cấm mỡ màu phù sa
Ngắm tàu rộn rã vào ra...
Sài Gòn cũng có khi
phải làm quen những tâm hồn mới gặp
ngay cả ánh mắt nhìn
cũng chợt bao dung
Ngủ đi cơn gió lang thang
Đâu đàn đom đóm địa đàng tuổi thơ?
Quay tìm để thấy bơ vơ
Màn đêm lồi lõm dật dờ lá rơi
Bình minh hẹn phía chân trời
Tôi đi khẽ hát những lời Mẹ ru...
Mùa Thu sao mong manh
Phớt qua cơn gió thoảng
Lá vàng bay lãng đãng
Mẹ ơi, con đã tìm về
Sóng xanh Trà Cổ, bùa mê cõi người…
Dáng Cha ngồi bên bếp hồng bóng chạy
Nồi bánh chưng tấm tức đổ mồ hôi
Đêm ba mươi củi than hồng rách nát
Mùa Vu lan hàng năm đến rồi qua, nhưng trong sâu thẳm mỗi chúng ta luôn còn lại mãi hình bóng đấng sinh thành, đặc biệt là người mẹ. Báo SGGP xin trân trọng giới thiệu hai bài thơ về mẹ của nhà văn Bích Ngân và nhà thơ trẻ Trần Đức Tín.
Câu thơ Người cứ vang vọng ngân nga
Biết thôn Vỹ có tươi hàng cau mượt?
Ta đau với nỗi đau Người buổi trước
Mặc ai quay đi còn ở lại Mai Đình.
Bầy sếu di cư hút xa miền mây trắng
Quê nhà thăm thẳm vọng hương lúa thơm hương phù sa mặn mòi
Cánh đồng vắng tiếng quẫy cá tôm bạc trắng miền chờ