Bài Viết
Nắng hè oi ả. Trời Sài Gòn chợt nắng, chợt mưa là căn bệnh trầm kha của vùng đất nhiều tư đãi này. Mưa đỏng đà đỏng đảnh. Nắng cũng không khá hơn. Lúc chói chang rát bỏng, khi thì sụp xuống như nắp đậy nồi cơm. Cũng có lúc vừa nắng lại vừa mưa, không sao lường được cái thời tiết quái gở này.
Minh cũng gửi cho tôi một cái ảnh. Nhìn mặt hắn khá phờ phạc. Chỉ thấy cái đầu thò ra khỏi tấm chăn trên tầng ghế thứ hai của xe giường nằm. “Tao cũng đang về. Có lẽ tối nay gặp nhau?”.
Tôi tiếp tục bặt tin nàng. Tôi gọi vào số điện thoại hôm tôi gọi nàng ở bệnh viện thì thuê bao không liên lạc được.
Trời vẫn tối đen. Bằng và người tù binh cứ phăng phăng đi về phía trước. Thỉnh thoảng một chùm pháo réo lên đầu, nổ ầm trước mặt, lửa bùng lên, rạch đêm đen kịt rồi bóng tối khép lại, đầy bí ẩn.
Đêm. Tiếng mưa gõ vào mái tôn đều đều tạo nên một bản nhạc buồn.
Gàn là tên người ta đặt riêng cho lão. Tên cha sinh mẹ đẻ của lão là Vàng, Lù A Vàng.
Ông thì quát tháo, bà thì ngồi khóc, mẹ thì rên rỉ, cậu Ba huơ tay múa chân, anh Trung thì chẳng thấy đâu còn mình thì bị đổ lỗi.
“Là con Na làm chứ gì!”. Ông quát, mặt đỏ lừ như say rượu. “Cái con Na lúc nào cũng táy máy, đụng vô cái gì là bể cái đó!”.
Trời ơi! Hương cỏ! Sao lại nồng nàn thân thuộc đến thế này? Dạ Thảo ơi!
Truyện ngắn Trên cao kia trời xanh mây trắng của Nhà văn Ðặng Chương Ngạn viết về đất nước một thời binh lửa.
Dù “kể tội” bố mẹ nhưng lại như thể nó đang kể chuyện của ai đó bằng giọng trong trẻo, tâm thế bình tĩnh, thậm chí hài hước chứ không phải trách cứ, giận hờn.