- Chân dung & Phỏng vấn
- Phạm Trung Tín – Từ con chữ đến tấm lòng tri ân
Phạm Trung Tín – Từ con chữ đến tấm lòng tri ân
Trong làng văn nghệ, không thiếu những nhà thơ, nhà văn tài hoa. Nhưng không phải ai cũng đủ nhẫn nại và tâm thành để đi hết hành trình đời người với sự thủy chung son sắt cùng văn chương, cùng bạn văn, và đặc biệt là cùng ký ức.
Với nhà thơ Phạm Trung Tín, con chữ dường như chưa bao giờ là đích đến cuối cùng. Anh viết để nhớ, để gìn giữ, để tri ân và để nối dài tình nghĩa với những người đã khuất, với những kỷ niệm không thể mờ phai. Điều đó thể hiện rất rõ trong phần 2 của tập sách mới nhất của anh – “Con chữ - tấm lòng” – sẽ được ra mắt cuối tuần này tại tư gia. Trong phạm vi bài viết này, tôi xin được điểm qua chùm ba bài – “Minh triết thi nhân”, “Lễ rước và an vị linh tượng thi sĩ Nguyễn Bính” và “Ngày xuân tiễn biệt một người thơ” – để cùng bạn đọc bắt gặp một tấm lòng hiếm gặp: chân thành, cảm động và đậm đặc nghĩa tình.
Ngọn lửa tri ân
Phạm Trung Tín không viết phê bình theo kiểu lý luận, cũng không sa vào liệt kê thành tích của những người đã mất. Nói đúng hơn là anh không viết phê bình theo sự hiểu thông thường về thuật ngữ này. Anh đi theo một hướng khác: hướng của ký ức và tình cảm. Đó là nơi những nhà thơ lớn như Hải Như hay Nguyễn Bính không chỉ hiện lên với ánh hào quang của danh vọng, mà còn là những con người rất gần gũi – với nét đời thường lấp lánh phẩm chất, với dấu ấn văn chương đã hòa vào hơi thở cộng đồng.
Trong bài viết tưởng niệm nhà thơ Hải Như, điều khiến người đọc xúc động không chỉ là sự ngưỡng mộ đối với một thi sĩ từng để lại bài thơ “Thành phố hoa phượng đỏ” sống mãi với người dân Hải Phòng, mà còn là cái nhìn kính phục dành cho nhân cách, cho lối sống, và cho cả... ngôi mộ của ông. Phạm Trung Tín không giấu được xúc động khi mô tả khu mộ nghệ thuật được thiết kế bởi người con trai – một biểu hiện kết tinh của lòng hiếu thảo và sự tôn vinh văn hóa gia đình. “Chủ nhân căn nhà bên sông – cho khách thơ nghe ngôn từ minh triết” – câu thơ ấy như là sự gợi mở, là cách anh thắp lên một ngọn lửa tưởng niệm, nhẹ nhàng nhưng cháy sáng giữa đời thường.
Văn chương - Nhịp cầu kết nối
Một trong những bài viết đáng nhớ nhất trong chùm ba là bài viết về lễ rước linh tượng thi sĩ Nguyễn Bính – người thi sĩ được xem như biểu tượng của thơ ca dân tộc, với phong cách mộc mạc, thuần hậu và thấm đẫm hồn quê. Khi tham dự buổi lễ an vị linh tượng, Phạm Trung Tín không chỉ đến với tư cách một khách mời hay một nhà thơ hậu bối, mà như một người con đang dâng hương cho người cha tinh thần trong văn giới.
Trong từng câu chữ, Phạm Trung Tín bày tỏ sự biết ơn sâu sắc không chỉ với Nguyễn Bính, mà còn với những người đã gìn giữ hình bóng ông – từ điêu khắc gia Trần Thanh Phong đến những người trong gia đình thi sĩ. Câu nói của anh: “Hân hạnh được chiêm ngưỡng linh tượng một nhà thơ lớn của dân tộc với cả tấm lòng tri ân kính trọng và biết ơn sâu sắc” – là một lời tuyên ngôn giản dị mà đầy trọng lượng. Nó không cần phải tô vẽ, chỉ cần lòng người thành kính là đủ làm lay động.
Nghĩa tình đồng hành
Nếu với Hải Như và Nguyễn Bính là sự tri ân bậc tiền bối, thì với Đoàn Vị Thượng, nhà thơ Phạm Trung Tín dành trọn vẹn một tấm lòng của người đồng nghiệp, của người bạn tri âm. Bài viết “Ngày xuân tiễn biệt một người thơ” không chỉ là một ký sự tang lễ, mà là một áng tùy bút đầy hoài niệm và nghĩa tình. Bắt đầu bằng khung cảnh tang lễ ngày mùng 8 Tết, bài viết dần đưa người đọc trở về những ngày đầu thập niên 1980 – khi những chàng trai, cô gái trẻ yêu thơ tụ hội tại Nhà Văn hóa Thanh niên Thành đoàn TP.HCM.
Ở đó, một Đoàn Vị Thượng hiện lên với dáng thư sinh, hiền hòa, đọc những bài thơ ngắn gọn, súc tích nhưng lắng đọng suy tư. Ký ức như những thước phim quay chậm – buổi sinh hoạt nhóm thơ, bát chè Yên Đổ sau buổi đọc thơ, và những cảm nhận chân thành từ người bạn đời của tác giả. Đó là những điều tưởng nhỏ nhặt nhưng không dễ quên. Bởi chúng chính là chứng tích của một tình bạn văn chương, của một giai đoạn chưa xa mà đã mờ trong sương khói thời gian.
Viết từ tấm lòng
Có thể nói, sợi chỉ đỏ xuyên suốt của chùm ba bài viết được kể trên đây chính là sự tận tụy của Phạm Trung Tín đối với di sản văn hóa của những người đi trước và tình nghĩa đồng hành với những người cùng thời. Anh không viết để kể công, không viết vì nhiệm vụ, càng không viết cho xong chuyện. Anh viết như một nghi lễ: một cách cúng dường con chữ lên linh hồn thi ca Việt.
Ở Phạm Trung Tín, ta thấy rõ tinh thần "uống nước nhớ nguồn", "nghĩa đồng bào" và "ân tình đồng nghiệp". Viết về một nhà thơ như Hải Như, anh không quên nhấn mạnh đến sự “minh triết” trong từng câu thơ. Viết về Nguyễn Bính, anh nhìn thấy linh tượng như một ngọn lửa soi đường, như một khối thiêng trong căn phòng của văn chương dân tộc. Viết về Đoàn Vị Thượng, anh lặng lẽ đau với nỗi mất mát, nhưng cũng nhẹ nhàng ghi lại từng dấu ấn, để bạn thơ không tan biến vào cõi lãng quên.
Trong số các nhà văn nhà thơ được Phạm Trung Tín viết trong cuốn “Con chữ - Tấm lòng” thì có không ít người đã đi xa, như Hải Như, Nguyễn Vũ Tiềm, Lam Giang, Đoàn Vị Thượng… – nhưng với những trang viết của anh, họ như đang trở lại, hiện diện sống động giữa chúng ta. Nhà thơ viết bằng cảm xúc chắt lọc từ ký ức và sự chân thành không phô trương. Không cần nghệ thuật tu từ cầu kỳ, chính cái tình – nồng hậu và thủy chung – mới là thứ làm nên giá trị trong từng dòng chữ.
Giữa một thời đại mà nhiều người mải mê với “cái mới”, “cái nổi” và những xô bồ của truyền thông, thì một cây bút chân phương như Phạm Trung Tín – lặng lẽ, chân chất và luôn hướng về căn cốt nhân văn – chính là một biểu hiện đẹp của văn hóa đạo lý Việt Nam. Anh không chỉ là người cầm bút mà còn là người gìn giữ ký ức, người gìn giữ ngọn lửa tri ân.
Và có lẽ, như anh đã viết trong lời tiễn biệt Đoàn Vị Thượng: “Người đời thường quan tâm một người sống thọ bao lâu, tôi thì quan trọng xem người đó đã sống như thế nào.”
Phạm Trung Tín đã và đang sống như thế, và viết như thế – bằng cả một tấm lòng.
TP. Hồ Chí Minh, 7/2025
N.H.